SA THẢI
Tôi kể cho bạn nghe câu chuyện của chính tôi khi bị sa thải. Năm 2005, Tôi (27 tuổi) là Market Research Manager cho một hãng bia lớn toàn cầu. Khỏi nói vị trí và tiền lương của tôi khiến nhiều người phải ghen tị, kể cả trong công ty. Khi tôi mới làm được chưa được 1 năm thì vào một ngày thứ sáu cuối tháng, tổng giám đốc gọi tôi lên nói họ không đáp ứng được việc tăng lương cho tôi sau 6 tháng thử việc (hợp đồng lao động ghi rõ).
Tôi kể cho bạn nghe câu chuyện của chính tôi khi bị sa thải. Năm 2005, Tôi (27 tuổi) là Market Research Manager cho một hãng bia lớn toàn cầu. Khỏi nói vị trí và tiền lương của tôi khiến nhiều người phải ghen tị, kể cả trong công ty. Khi tôi mới làm được chưa được 1 năm thì vào một ngày thứ sáu cuối tháng, tổng giám đốc gọi tôi lên nói họ không đáp ứng được việc tăng lương cho tôi sau 6 tháng thử việc (hợp đồng lao động ghi rõ).
Khi đó đã là tháng thứ 9 rồi nhưng
suốt 3 tháng phòng nhân sự lần lữa với nhiều lý do. Tổng giám đốc đề
nghị tôi nghỉ việc, ngay hôm nay, thứ hai tuần sau không phải đi làm
nữa. Thử tưởng tượng bạn sẽ bị shock như thế nào? Sáng hôm đó tôi đi làm
không hề biết rằng đó là ngày cuối cùng tôi đến công ty. Sa thải không 1
lời báo trước, sa thải tại chỗ, sa thải ngay tắp lự. Tôi biết ăn nói
thế nào với nhân viên của tôi? Tôi sẽ nói lời chia tay với các manager
khác như thế nào? Tôi bị shock kinh khủng! Về văn phòng riêng tôi lặng
lẽ thu dọn đồ đạc mà vẫn chưa hết bàng hoàng. Tôi muốn khóc nhưng có gì
như ứ nghẹn lại, tôi không khóc được. Sau khi dọn đồ cá nhân xong, tôi
gọi chị “giúp việc” (tea lady) mang kẹo bánh trái cây ra văn phòng lớn
nơi các nhân viên ngồi với vách ngăn. Mọi người tập trung đông đủ tôi
mới kể chuyện gì đã xảy ra và hôm nay là ngày cuối cùng tôi làm việc với
mọi người. Khỏi nói, ai cũng shock, kể cả người ghanh ghét tôi cũng bị
shock.
Cuối ngày hôm đó như thường lệ, toàn bộ nhân viên ra quầy bar
riêng của công ty uống bia và tán gẫu. Tôi vẫn hành xử như bình thường,
tôi vẫn ra bar, uống ly bia cuối cùng ở công ty. Bình thường tôi không
uống được bia rượu nhưng ở công ty với đồng nghiệp tôi luôn dùng bia
đen, nhẹ, chỉ nhấp môi, chủ yếu là để cụng ly xã giao và tán chuyện.
Trên đường về, tôi ít nói hẳn. Anh lái xe nhìn đồ đạc cá nhân của tôi,
chắc cũng hiểu chuyện. Tôi nói với anh rằng sếp tổng hứa tặng tôi 10 két
bia cho ngày cưới, nói đến đây tôi bỗng phá lên cười. Chắc anh nghĩ tôi
bị điên.
Suốt những ngày sau đó tôi rơi vào trạng thái trầm uất. Chồng chưa cưới của tôi cũng bị stress với công việc của anh ấy, về nhà thấy tôi như vậy anh cũng chán nản. Anh quyết định hủy kế hoạch đám cưới và ngay sau đó chúng tôi chia tay. Vậy là không việc làm, không tình yêu, không đám cưới và 10 két bia cũng rỗng không.
Nếu bạn mới bị sa
thải do thừa nhân lực mà bạn đã không thiết sống thì ở vị trí của tôi
bạn sẽ như thế nào? Đối với tôi, chỉ những kẻ thất bại mới tìm đến cái
chết. Chết thì quá dễ và chết là 1 sự lựa chọn lười biếng vì ngại phải
làm lại mọi thứ từ đầu. Không! Tôi nghĩ đây là 1 cơ hội mới cho tôi, giờ
tôi chẳng có gì để mất, tôi có thể bắt đầu bằng công việc mình thực sự
say mê yêu thích, đó là nghề Event. Tôi đăng ký học 1 khóa Diploma về
Event Management ở Úc. Phải nói đó là 1 bước ngoặt lớn nhất trong sự
nghiệp của tôi và đó cũng là 1 quyết định đúng đắn nhất.
Tôi trở thành 1
trong những sinh viên xuất sắc ở trường và được tham gia tổ chức những
sự kiện lớn ở Úc với số người tham dự lên đến 50’000 người. Ngay cả
trong thời gian đi học tôi luôn có được việc làm event dễ dàng, hơn cả
các bạn học người Úc. Tôi yêu thích cuộc sống mới ở Úc.
Tôi cảm giác đây
mới thực sự là cuộc sống của mình mà trước kia tôi mới chỉ tồn tại.
Người yêu cũ nối lại quan hệ với tôi, anh yêu tôi hơn vì năng lượng tích
cực tràn đầy trong tôi. Khi tôi tốt nghiệp khóa Event, anh ngỏ lời làm
đám cưới với tôi và sau đó chúng tôi dọn sang sống ở Thụy Sỹ. Hiện nay
tôi đã sống ở Thụy Sỹ 6 năm, con gái chúng tôi được 4 tuổi. Tôi đã làm
cho 2 công ty event lớn ở đây bất chấp tỉ lệ thất nghiệp ở Thụy Sỹ đang
gia tăng, bất chấp sự cản trở ngôn ngữ vì tôi không nói được tiếng Pháp.
Họ muốn tôi làm việc cho họ vì kinh nghiệm, kiến thức và niềm đam mê
nghề nghiệp của tôi.
Nhìn lại chặng đường đã qua, nếu ngày ấy khi bị sa thải tôi tự kết liễu đời mình thì quả là ngu xuẩn và đáng buồn. Làm sao tôi có thể có 1 gia đình hạnh phúc và 1 sự nghiệp vững vàng như ngày hôm nay?
Ngày ấy hóa ra không phải là ngày kết thúc tận cùng của Thế giới, ngày ấy lại chính là khởi đầu cho một cuộc đời mới, là ngày một cánh cửa nhỏ đóng lại để một cánh cửa mới to đẹp hơn mở ra cho mình.
PS: Đây là câu chuyện thật của đời tôi mà lẽ ra nó đã nằm trong cuốn Hồi Ký Tâm Phan xuất bản năm 2012. Hôm nay, đọc những dòng tâm sự của bạn tôi lại hồi tưởng về cái thời đã qua, cảm xúc còn nguyên vẹn, tôi viết ra để chia sẻ với bạn và cũng là để cho tôi. Những gì tôi có ngày hôm nay là nhờ những gì xảy ra trong quá khứ, cho dù quá khứ đó có đau buồn. Sắp tới, khi cuốn sách được tái bản, chắc chắn tôi sẽ đưa câu chuyện này vào cuốn Hồi Ký Tâm Phan.
PS: Hồi Ký Tâm Phan đã được tái bản và đổi tên thành YÊU NHƯ LÀ SỐNG. Câu chuyện này đã được kể chi tiết trong cuốn sách về thời gian tôi ở Hà Nội (2004-2005). Đấy là thời gian khốn khổ khốn nạn nhất của đời tôi.
Ảnh chụp 2 vợ chồng tôi trong 1 bữa tiệc kết thúc hội nghị Quốc tế tại Geneva do Tổng thống Thụy Sỹ chủ trì năm 2007. Hội nghị này tôi tham gia với tư cách là nhân viên tổ chức hội nghị, chồng tôi tham gia với tư cách là Đại biểu.
Nhìn lại chặng đường đã qua, nếu ngày ấy khi bị sa thải tôi tự kết liễu đời mình thì quả là ngu xuẩn và đáng buồn. Làm sao tôi có thể có 1 gia đình hạnh phúc và 1 sự nghiệp vững vàng như ngày hôm nay?
Ngày ấy hóa ra không phải là ngày kết thúc tận cùng của Thế giới, ngày ấy lại chính là khởi đầu cho một cuộc đời mới, là ngày một cánh cửa nhỏ đóng lại để một cánh cửa mới to đẹp hơn mở ra cho mình.
PS: Đây là câu chuyện thật của đời tôi mà lẽ ra nó đã nằm trong cuốn Hồi Ký Tâm Phan xuất bản năm 2012. Hôm nay, đọc những dòng tâm sự của bạn tôi lại hồi tưởng về cái thời đã qua, cảm xúc còn nguyên vẹn, tôi viết ra để chia sẻ với bạn và cũng là để cho tôi. Những gì tôi có ngày hôm nay là nhờ những gì xảy ra trong quá khứ, cho dù quá khứ đó có đau buồn. Sắp tới, khi cuốn sách được tái bản, chắc chắn tôi sẽ đưa câu chuyện này vào cuốn Hồi Ký Tâm Phan.
PS: Hồi Ký Tâm Phan đã được tái bản và đổi tên thành YÊU NHƯ LÀ SỐNG. Câu chuyện này đã được kể chi tiết trong cuốn sách về thời gian tôi ở Hà Nội (2004-2005). Đấy là thời gian khốn khổ khốn nạn nhất của đời tôi.
Ảnh chụp 2 vợ chồng tôi trong 1 bữa tiệc kết thúc hội nghị Quốc tế tại Geneva do Tổng thống Thụy Sỹ chủ trì năm 2007. Hội nghị này tôi tham gia với tư cách là nhân viên tổ chức hội nghị, chồng tôi tham gia với tư cách là Đại biểu.
Tâm Phan trả lời:
Các
bạn hỏi đúng câu mà bạn bè mình khi ấy cũng hỏi và không thể hiểu nổi
tại sao mình có thể quay lại với người ấy khi mà người ta bỏ mình lúc
khó khăn. Mình cũng không biết sao bao nhiêu lần chia tay cuối cùng mình
vẫn quay về với Simon, dù cuộc chia
tay đó do mình hay do anh ấy chủ động. Tới giờ mình chỉ có thể nói đó
là duyên số, chứ mình cũng không phải dễ chấp nhận và tha thứ. Lần cuối
cùng khi mình ở Úc, anh ấy gọi điện từ Sri Lanka sang và nói muốn nối
lại quan hệ, mình đã nói KHÔNG rất dứt khoát vì anh ấy vừa mới bỏ mình
cách đó vài tháng khi mình gặp Đình Đình (trong Hồi Ký Tâm Phan).
Nhưng tận trong tim mình thì vẫn yêu anh ấy và ngoài anh ấy ra mình
chẳng yêu ai khác. Anh ấy cũng chẳng đề cập đám cưới đâu mà chính mình
ra điều kiện: Hoặc là CƯỚI hoặc là KHÔNG BAO GIỜ gặp lại nhau nữa. Mình
đã chán ngấy cái kiểu quan hệ on/off suốt 6 năm trời. Mình chả yêu được
ai, mất bao nhiêu tuổi thanh xuân (khi đó mình đã 29 tuổi). Cho nên mình
cũng sẵn sàng vứt hết những gì đã có với anh ấy. Mình đã có thể làm lại
từ đầu với sự nghiệp thì hoàn toàn có thể làm lại từ đầu với tình yêu
(với 1 người khác). Nhưng thật không ngờ, một người theo chủ nghĩa độc
thân như anh ấy lại lựa chọn ĐÁM CƯỚI chứ không muốn để mất mình. Vậy
nên bây giờ mới có Jenna đấy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét