Nấu ăn
Tui là một đầu bếp trẻ với hơn 1 năm kinh nghiệm trong bếp nhà. Trước đó tui chưa bao giờ nấu ăn. Tui ăn của mẹ tui và chị tui.
Lần đầu tiên vào bếp nhà Phương Pk, tui choáng váng với các loại chai lọ mắm muối, phụ gia, kem dưỡng, giữ ẩm, chống nắng... everything, y như cái tiệm spa mà tui cũng chả biết đó là gì và được dùng vào việc gì nữa. Tui cầm từng cái lên hỏi, hỏi xong tui ghi nhớ, hôm sau quên. Tui nghĩ đó là cái bếp của dân chuyên nghiệp. Nó quá hoành tráng.
Kinh nghiệm cho tui thấy, chị Tăng Thanh Hà nói đúng: nấu nướng phải có đam mê. Có thể mình sẽ nấu ra một món vẫn dở ẹc, nhưng nó có hồn, đỡ hơn đã dở ẹc mà còn vô hồn. Những con cá kho đầu tiên của tui làm ra thấy gốm. Nó mặn chát mà lại còn nhiều. Nhưng nó có cái hồn của nó, nó vàng ươm và lấp lánh sáng bừng. Mỗi tội ăn hơi khó. Tui phải vác lên công ty nhờ các em đồng nghiệp ăn dùm. Các bạn này choáng váng trước nét kiêu sa hãnh tiến của khứa cá ngừ đại dương tươi tắn, cái đầu cá nằm nghiêng và con mắt cá to tròn sâu thẳm buồn buồn, đã ăn sạch trơn và chỉ chê nhè nhẹ: hơi mặn.
Đam mê ko chưa đủ, còn phải kiên nhẫn, dũng cảm, sáng tạo, táo bạo và liều lĩnh nữa . Biết bao nhiêu là đức tính. Bởi vì khi đứng trước đống vật liệu mua về, nhất là lúc nhà có khách, mình rất dễ xì chét. Phải can đảm chấp nhận hoàn cảnh, hít thở thật sâu, mở mắt to quan sát một lượt. Sau đó phân loại việc nào làm trước, việc nào làm sau, trong lúc chờ nước sôi thì làm gì, chảo đã nóng nghĩa là ko dừng được nữa, hành tỏi phải sẵn sàng...
Tinh thần lạc quan quyết định tất cả. Tui thường nấu ăn trên nền nhạc rock n' roll nhè nhẹ, một bản tình buồn sẽ giết chết mình và đống thịt cá. Hoặc chí ít nó làm cho rau củ kém tươi. Phải nhìn mọi thứ tươi đẹp và cách điệu. Đó ko phải là thịt cá, hành ngò, dầu ăn, mắm muối... Đó là thiên nhiên, muông thú, lá xanh, suối nguồn, biển cả...Đống nồi niêu dơ dái kia ư? Ồ ko, núi non trùng điệp mới hùng vĩ làm sao! Đặc biệt, các bác có vợ tuyệt đối ko nên làu bàu "Bố mày mà phải đi nấu ăn à???". Nghĩ như thế là chết. Mình sẽ sống trong bi kịch và tất nhiên ẩm thực mà mình làm ra sẽ ko có một chút chiều sâu nào.
Trong lúc nấu, hãy giải trí bằng tinh thần sáng tạo. Lần nào mình cũng nấu ra một nồi canh bí y như nhau thì nấu làm gì nữa? Lần nào cũng cho vào bao nhiêu đó gia vị thì đời lấy gì làm vui? Phải dùng cảm hứng mà mình có, cho vào bất cứ cái gì mình nghĩ ra. Tất nhiên ko dùng lá ngón. Tui đã từng cho ít chocolate khi ướp cá. Tui cũng dùng rượu sake cho thịt, dầu ôliu, dầu hào, mật ong... Những thứ mà tui cảm giác rằng có thể thay đổi chút xíu mùi vị nhàm chán hằng ngày. Nói chung, để chắc ăn, thì mình cứ sáng tạo thoải mái rồi mời ai đó ăn thử trước, nếu được thì đến mình.
Thật ra, sau một năm, tui nấu cũng dở ẹc thôi, nhưng được cái món nào cũng có hồn, đặc biệt và phong phú. Dù gì đi nữa, nấu nướng làm tui bớt stress, tui kiên nhẫn và quyết tâm hơn. Quan trọng là tui tìm ra niềm vui trong những thứ bình thường. Tui nhận ra là nấu ăn ko khó. Vì thực tế cho thấy rằng nó bao gồm 2 phần. Phần nấu tui có thể đảm nhiệm dễ dàng. Còn ăn, nếu tình hình ko ổn, tui mang lên nhờ các bạn làm chung giúp.
(FB: Tooctila Xanh Dương)
Lần đầu tiên vào bếp nhà Phương Pk, tui choáng váng với các loại chai lọ mắm muối, phụ gia, kem dưỡng, giữ ẩm, chống nắng... everything, y như cái tiệm spa mà tui cũng chả biết đó là gì và được dùng vào việc gì nữa. Tui cầm từng cái lên hỏi, hỏi xong tui ghi nhớ, hôm sau quên. Tui nghĩ đó là cái bếp của dân chuyên nghiệp. Nó quá hoành tráng.
Kinh nghiệm cho tui thấy, chị Tăng Thanh Hà nói đúng: nấu nướng phải có đam mê. Có thể mình sẽ nấu ra một món vẫn dở ẹc, nhưng nó có hồn, đỡ hơn đã dở ẹc mà còn vô hồn. Những con cá kho đầu tiên của tui làm ra thấy gốm. Nó mặn chát mà lại còn nhiều. Nhưng nó có cái hồn của nó, nó vàng ươm và lấp lánh sáng bừng. Mỗi tội ăn hơi khó. Tui phải vác lên công ty nhờ các em đồng nghiệp ăn dùm. Các bạn này choáng váng trước nét kiêu sa hãnh tiến của khứa cá ngừ đại dương tươi tắn, cái đầu cá nằm nghiêng và con mắt cá to tròn sâu thẳm buồn buồn, đã ăn sạch trơn và chỉ chê nhè nhẹ: hơi mặn.
Đam mê ko chưa đủ, còn phải kiên nhẫn, dũng cảm, sáng tạo, táo bạo và liều lĩnh nữa . Biết bao nhiêu là đức tính. Bởi vì khi đứng trước đống vật liệu mua về, nhất là lúc nhà có khách, mình rất dễ xì chét. Phải can đảm chấp nhận hoàn cảnh, hít thở thật sâu, mở mắt to quan sát một lượt. Sau đó phân loại việc nào làm trước, việc nào làm sau, trong lúc chờ nước sôi thì làm gì, chảo đã nóng nghĩa là ko dừng được nữa, hành tỏi phải sẵn sàng...
Tinh thần lạc quan quyết định tất cả. Tui thường nấu ăn trên nền nhạc rock n' roll nhè nhẹ, một bản tình buồn sẽ giết chết mình và đống thịt cá. Hoặc chí ít nó làm cho rau củ kém tươi. Phải nhìn mọi thứ tươi đẹp và cách điệu. Đó ko phải là thịt cá, hành ngò, dầu ăn, mắm muối... Đó là thiên nhiên, muông thú, lá xanh, suối nguồn, biển cả...Đống nồi niêu dơ dái kia ư? Ồ ko, núi non trùng điệp mới hùng vĩ làm sao! Đặc biệt, các bác có vợ tuyệt đối ko nên làu bàu "Bố mày mà phải đi nấu ăn à???". Nghĩ như thế là chết. Mình sẽ sống trong bi kịch và tất nhiên ẩm thực mà mình làm ra sẽ ko có một chút chiều sâu nào.
Trong lúc nấu, hãy giải trí bằng tinh thần sáng tạo. Lần nào mình cũng nấu ra một nồi canh bí y như nhau thì nấu làm gì nữa? Lần nào cũng cho vào bao nhiêu đó gia vị thì đời lấy gì làm vui? Phải dùng cảm hứng mà mình có, cho vào bất cứ cái gì mình nghĩ ra. Tất nhiên ko dùng lá ngón. Tui đã từng cho ít chocolate khi ướp cá. Tui cũng dùng rượu sake cho thịt, dầu ôliu, dầu hào, mật ong... Những thứ mà tui cảm giác rằng có thể thay đổi chút xíu mùi vị nhàm chán hằng ngày. Nói chung, để chắc ăn, thì mình cứ sáng tạo thoải mái rồi mời ai đó ăn thử trước, nếu được thì đến mình.
Thật ra, sau một năm, tui nấu cũng dở ẹc thôi, nhưng được cái món nào cũng có hồn, đặc biệt và phong phú. Dù gì đi nữa, nấu nướng làm tui bớt stress, tui kiên nhẫn và quyết tâm hơn. Quan trọng là tui tìm ra niềm vui trong những thứ bình thường. Tui nhận ra là nấu ăn ko khó. Vì thực tế cho thấy rằng nó bao gồm 2 phần. Phần nấu tui có thể đảm nhiệm dễ dàng. Còn ăn, nếu tình hình ko ổn, tui mang lên nhờ các bạn làm chung giúp.
(FB: Tooctila Xanh Dương)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét