"Người này cao lớn, vững vàng, nét cười như luôn lơ lửng trên khóe môi nhưng thần sắc lại hoàn toàn lãnh đạm. Đó là ông Tiến, chủ tịch tập đoàn Tiến Lâm, bố của Diện"
"Thụy sững người. Cô nhìn bàn chân đang cố định lại của Diện, thoáng qua một chút xót xa. Khi cấp cứu, chân Diện ở vào tình trạng vô cùng tệ hại. Những bác sĩ và chuyên gia hàng đầu đã được điều đến. Được như thế này đã là cả một kì tích với Diện rồi. Nhưng Thụy hiểu, với một kẻ ngạo nghễ như Diện, chấp nhận sự thực này không phải điều đơn giản.
Cô nhớ lại hình ảnh của Diện ngày đầu mà cô nhìn thấy. Không xù xì gai góc, và hiểm nguy như bây giờ. Khi đó, anh chàng công tử vừa mới đi làm, tóc bổ luống, thường mặc quần jean, áo sơ mi, đi giày thể thao trắng rất oách, khiến bao cô gái xinh đẹp trong trường quốc gia chết mê chết mệt. Nhưng anh ta lại chỉ “chết” một cô gái. Chiều chiều, anh ta nhảy lên bờ tường, tập tọe vài điếu thuốc lá, phun khói mù mịt, cố nén sốt ruột chờ bóng Ái Miên đi về. Gã trai ấy từng kiêu ngạo, cũng từng nồng nàn và ngốc nghếch vì yêu như thế. Đến mức sẵn lòng nhìn một con bé hoàn toàn không quen biết là Thụy, bảo “chẳng mấy mà anh sẽ thành anh rể của em”.
Nhưng rồi điều đó chẳng bao giờ thành cả.
Giờ đây, nhìn Diện, trong Thụy vẫn hỗn độn đủ mọi cảm giác. Những biến cố không ngừng xảy ra giữa Diện và Miên, những khúc mắc chẳng bao giờ được giải quyết khiến lòng cô nặng nề. Cô nhìn qua cửa sổ, nói vô thưởng vô phạt.
“Có thể một đôi chân khập khiễng, sẽ làm cho anh thấy rõ hơn, những cô gái đến với anh vì điều gì.”
Diện cười phá lên: “Vẫn ngây thơ và ấu trĩ như vậy. Tôi có liệt một chỗ, thì vẫn không thiếu gái lao vào”.
Thụy hơi cười. Đúng là Diện, một kiểu người chẳng bao giờ cần để ai đó thương hại đến mình"
Thụy lẳng lặng ngồi lên chiếc ghế của quầy bar. Dưới ánh sáng ban ngày, nom đám ghế bàn này lại có gì như phờ phạc, nhàu nhĩ. Nhưng đêm đến, đèn lên, âm nhạc dội xuống, đá lắc và rượu pha, ai cần quan tâm nó cũ kĩ ra sao, bệ rạc thế nào. Thế mới biết có những thứ trên đời này, thật ra cũng đâu nhất thiết phải nhìn cho kĩ, nhìn cho rõ làm gì… Chỉ cần nó có vai trò, ý nghĩa nhất định vào một thời điểm là được thôi mà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét