Chúng ta có biết đứng dậy và bước đi hay không?
Người Việt chúng ta đang sống lúng túng, nhiều lúc hoang mang.
Đã bao người, bao lần đặt câu hỏi vì sao chúng ta lại thế? Với tôi, vì
chúng ta không xác lập được mình là ai trong khi dân tộc Việt Nam được
xác lập rõ ràng, mạnh mẽ trong suốt chiều dài lịch sử của mình.
Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều.
Chúng ta đã từng đi
qua một thời mà có người gọi là “thời ngạo mạn”. Cái thời như thế chưa
từng có trong lịch sử của dân tộc chúng ta trước đó cho dù ông cha ta đã
làm nên những điều kỳ vỹ.
Trong cái "thời ngạo
mạn", chúng ta nói: Người Việt ta yêu nước nhất thế giới. Chúng ta nói:
Người Việt ta anh hùng nhất thế giới. Chúng ta nói: Người Việt ta thông
minh nhất thế giới. Chúng ta nói: Người Việt ta nhân đạo nhất thế giới.
Chúng ta nói: Thủ đô ta nhiều cây xanh nhất thế giới….
Nhưng đến một ngày,
chúng ta nhận ra sự thật không phải hoàn toàn như vậy. Mỗi người dân
trên thế gian này đều yêu dân tộc của mình nhất, mỗi dân tộc đều anh
hùng nhất khi đấu tranh cho độc lập, tự do của họ, mỗi dân tộc đều có
lòng nhân đạo của họ…
Sự ngạo mạn ấy chẳng
làm cho chúng ta lớn lên mà ngược lại nó làm cho dân tộc ta yếu đi. Sự
ngạo mạn ấy làm cho chúng ta chẳng còn biết thế giới này như thế nào
nữa. Chúng ta sống trong cái thế giới như câu thành ngữ “ếch ngồi đáy
giếng” của mình một cách thỏa mãn. Và chúng ta được cảnh cáo công khai
nhiều lần về nguy cơ sẽ bị thế giới bỏ quên.
Cuối cùng thì người
Việt chúng ta cũng rút khỏi cái “thời ngạo mạn” rất… lặng lẽ. Nhưng ngay
sau đó, chúng ta lại rơi vào một cái “thời” khác: “Thời tự ti dân tộc”.
Cái thời này cũng tệ
hại không kém gì cái thời “ngạo mạn” chúng ta vừa thoát ra được. Bây
giờ, cứ hễ nói đến đất nước Việt Nam, nói đến người Việt Nam là không ít
người Việt Nam chúng ta tự chê bai mình không tiếc lời. Chúng ta tự vẽ
lên chân dung chúng ta xấu xí đến không tưởng. Không ít người nước ngoài
trố mắt kinh ngạc khi nghe chính người Việt nói về người Việt.
Một số bạn bè nước
ngoài của tôi nói: Người Việt Nam có rất nhiều đức tính đẹp nhưng sao
tôi nghe không ít người Việt nói về người Việt cứ như người Việt là
những người kém cỏi và xấu xí nhất thế giới này? Chúng ta đã đi từ cái
nhất này đến cái nhất khác một cách dễ dàng. Trạng thái này cho thấy sự
bất ổn về nhân cách của chúng ta.
Thế giới đang quá nhiều
bất ổn. Mỗi quốc gia có những sự bất ổn khác nhau như bất ổn kinh tế,
bất ổn chính trị, bất ổn giáo dục, bất ổn tôn giáo hay bất ổn môi
trường... Bất ổn nào cũng là vật cản đường cho sự phát triển của một
quốc gia.
Nhưng sự bất ổn về nhân
cách là sự bất ổn nguy hiểm nhất. Một trong những vấn đề của sự bất ổn
về nhân cách là việc không xác lập được mình là ai. Khi không xác lập
được mình là ai thì con người đó, quốc gia đó không có cơ hội phát triển
và hoàn thiện mình.
Những gì mà dân tộc
Việt Nam tạo dựng trong suốt chiều dài lịch sử của mình đã cho chúng ta
một nền tảng đầy đủ để đứng dậy kiêu hãnh và bước đi vững vàng.
Điều còn lại là chúng ta có biết đứng dậy và biết bước đi hay không mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét