Đêm không ngủ được, ngồi dậy viết:
1. Ước mơ mang "Youth empowerment" và "Personal development" đến những tỉnh thành khác của Việt Nam:
Nghe có vẻ mơ lớn, nhưng đó có lẽ là lần đầu tiên trong đời, tôi mơ một điều gì đó to lớn cho cái đất nước hình chữ S này. Nói trắng ra, đến thời điểm này, nó vẫn chỉ là một pop-up idea trong đầu tôi, hoàn toàn chưa vạch rõ con đường, cách thức hoạt động ra sao. Tôi chỉ mới nghĩ.....
Chuyện là, những tháng ngày làm ở S to S, tôi được thẩm thấu nhiều hơn về văn hóa Service Learning, về Youth Empowerment, về Education và how Education can change one person's life.
Tôi được hấp thụ những tinh hoa đó, rồi dịp lễ 30/4, 1/5 này, được về quê ở Tây Ninh nghỉ lễ hẳn 1 tuần, tôi chợt giật mình nhận ra, mình chưa làm gì cho chính mảnh đất nơi mình sinh ra.
Đồng ý rằng ngày tôi rời nơi này ra đi, trong lòng tôi chỉ biết ơn vài người thầy, người cô tôi thực sự nể phục, vì họ đã mang đến ánh sáng thay đổi cuộc đời tôi trong nhận thức và trong lối suy nghĩ. Ngoài ra, tôi chán ghét Tây Ninh vì những kỉ niệm không vui ở đây.
Rồi hôm nay, đợt lễ này, tôi giật mình nhìn lại, ngày đó, chắc có lẽ nhờ sự thiếu thốn khi ở quê, nhờ những kỉ niệm không vui đó, mà tôi mới nỗ lực hết sức để chạy như vậy, để tìm và thậm chí là tự tạo ra cơ hội cho mình. Rồi tôi tự hỏi, những đứa trẻ ở quê tôi bây giờ ra sao? Chúng có đang giống tôi ngày xưa không? Cũng chật vật thì thiếu nguồn thông tin, thiếu phương pháp, thiếu người truyền lửa, định hướng đến thế nào.
Thế là tôi quyết đinh quay về, và tìm thử xem mình có thể làm gì cho người trẻ trên chính mảnh đất của mình. Tôi nhận được nhiều, giờ nên trao đi.
Tinh thần "Pay it forward" tôi được dạy, đã đến lúc áp dụng.
Khi nhìn vào thị trường, có thể thấy, mảng phát triển kĩ năng mềm, và phát triển bản thân vẫn còn chưa nhiều người khai thác ở các tỉnh, tại sao không có một chương trình giảng dạy nào đó, giống như "portable education" để có thể duplicate ra nhiều tỉnh ở Việt Nam hơn nữa. Internet giờ đã phủ sóng rất nhiều nơi, nhưng việc có Internet không đồng nghĩa với việc anh có thể biết cách tìm những thông tin đúng và đủ cho sự phát triển của bản thân mình.
Nếu được ở lại Việt Nam lâu hơn, tôi hi vọng mình sẽ làm được điều gì đó như thế....
***Chuyện bên lề:
Hôm nay về gặp lại chị Diễm, chị họ của tôi, có lẽ do tuổi tác chúng tôi cách nhau không khá xa, nên dễ dàng tâm sự với nhau hơn. Chị hỏi về những băn khoăn chọn ngành nghề của tôi, chị nói về xu thế bây giờ, bọn trẻ con nó sớm biết điều mình thích vì cha mẹ không áp đặt nữa, thay vì chọn cho con, thì cha mẹ phải hỏi là: "Con thích gì?". Những câu hỏi như thế góp phần giúp trẻ hiểu bản thân mình hơn, đồng thời có định hướng rõ ràng hơn cho tương lai.
Tôi nghĩ ừ đúng thật, cách giáo dục mỗi thế hệ mỗi khác, có những luồng tư tưởng bị chi phối bởi yếu tố khách quan ngày xưa, nhưng nếu đem vào thời này, thì không còn đúng nữa. Lỗi đó, không phải do cha mẹ mình, mà là do bối cảnh ngày xưa nó thế.
Trò chuyện với chị, tôi hỏi thêm nay chuỗi cửa hàng bán accessories cho teen của chị mở rộng đến đâu rồi. Chị bảo đã có 10 chi nhánh ở mấy tỉnh rồi. Tôi mừng vì thành công của chị. Chị là một entrepreneur, cũng có những va vấp trong lần đầu lập nghiệp, nhưng giờ chuỗi cửa hàng của chị đã phát triển mạnh, minh chứng cho tinh thần entrepreneur đó....Con đường chông gai nhưng cũng đầy quả ngọt.
Tôi kể chị nghe về những gì mình đã làm tại S to S, cảm giác CREATIVITY và FREEDOM ra sao khi được tự tay tạo ra những sản phẩm và chuyển đến cho độc giả. Chị cũng gật gù bảo uh phân khúc thị trường về phát triển kĩ năng mềm và phát triển bản thân ở các tỉnh còn thiếu lắm, chưa có ai làm hết. Với cả, nếu là giáo dục, thì người ta sẽ sẵn sàng bỏ tiền ra để đầu tư với ít sự ngần ngại hơn. Vì họ muốn lo cho tương lai con họ, nên vì tình thương họ sẽ không suy tính nhiều như những thứ khác. Đó là lập luận dưới góc độ một nhà kinh tế
Còn dưới góc độ là một nhà hoạt động cộng đồng, thì giáo dục chính là chìa khóa của sự thay đổi. Tôi ấn tượng với câu nói trong Be Change Agent năm nay (2015): "........."
Và đầu tư vào giáo dục, nhất là giáo dục con người thì không bao giờ là lãng phí cả. Đó cũng là một cách ươm mầm, từ đó góp phần lan tỏa ra trong tương lai.
2. Về ngoại:
Hôm nay về ngủ với ngoại 2 đêm. Ngoại già rồi, đêm nào cũng phải có người ngủ chung canh chừng. Ngoại thấy mình về thì mừng lắm, mắt lấp lánh vui. Ngoại còn bảo ngoại thay ga giường cho mình nằm rồi, cái ga giường này hồi đó con thích nằm nè, ngoại nhớ nên thay cho con nằm. Mình cảm động không biết nói gì. Hồi mình còn học lớp 7, lớp 8 ở trường MĐC dưới Hòa Thành, trưa nào cũng chạy về nhà ngoại ngủ ké, trưa lại được chị Linh (cậu 6) đèo vào trường học tiếp, tối lại đi học thêm. Những năm tháng cấp 2 đó, mình toàn ở ngoại là chủ yếu. Cũng 8 năm trôi qua rồi, vậy mà ngoại vẫn nhớ đứa cháu này thích gì....dù mình chẳng mấy khi có dịp về thăm ngoại kể từ lúc lên SG học đến giờ.
Về quê, lúc nào cũng bộn bề suy nghĩ, lòng cảm động nhiều khi đến phát khóc, mà không khóc được, vẫn phải giăng nụ cười lên cho những người yêu thương mình thấy an lòng.
Về quê, như là cởi bỏ hết giáp sắt gồng mình chiến đấu trên thành phố, để được là đứa con đúng nghĩa trong một gia đình nề nếp đạo đức của ông bà ngoại.
Về quê, lúc nào cũng cảm động không nói nên lời....
Thôi, viết thế thỏa rồi....Gấp laptop đi ngủ vậy......
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét