để yêu một người cần rất nhiều cố gắng…
Từ những năm tháng tuổi trẻ cuồng nhiệt
và tha thiết, tôi trôi qua trái tim mình ngày một cứng cỏi hơn. Nhưng có
một điều không chút nào thay đổi là sự hồn nhiên ngày càng trở nên cứng
đầu. Tôi hồn nhiên yêu bằng niềm say mê tin tưởng rằng ở đời phải cho
mới dám nhận, phải thương mới dám yêu. Tôi cũng dần nhận ra rằng, để yêu
một người cần rất nhiều cố gắng…
Để yêu một người quả thật cần rất nhiều
cố gắng, quan trọng nhất là cố gắng dẹp bỏ bản thân mình. Yêu một ai đó
là sẻ chia khoảng không gian cá nhân vốn hẹp giữa đời bon chen để thấy
thênh thang một trái tim mở rộng. Giữa những chiều ngược xuôi của tiền
cơm gạo áo, của xã hội ảo mối quan hệ thật, của những cái bắt tay xã
giao nhiều hơn cái nắm tay chia sẻ, người ta hay băn khoăn lắm. Có nên
vì yêu một ai đó mà rời bỏ vài điều vốn dĩ thói quen, nhất là thói quen
cưng chiều bản thân lão luyện.
Yêu một ai đó là dẹp bỏ nhỏ nhen để có
thể lắng nghe nhiều hơn bằng câu chuyện của chính người. Yêu một ai đó
là biết cãi nhau vì một tương lai chung đẹp hơn chứ không vì cái Tôi để
chiến thắng. Yêu một ai đó cần rất nhiều cố gắng để quân bình “anh anh”
với “tôi tôi”. Yêu một ai đó cần nhiều cố gắng để “tranh nhau nghe” chứ
không còn “tranh nhau kể lể”. Yêu một ai đó, phải cố gắng rất nhiều. Mà
bản ngã tự trong mình đâu phải một hai ngày là nhường nhịn nên thế nào
cũng có tranh chấp cãi vã, thế nào cũng có giận hờn “anh không hiểu
tôi?” rồi suy bậy hỏi bừa “anh có yêu tôi không?”. Phụ nữ khờ nhất là
hỏi đàn ông cạnh mình câu đó. Có lẽ suốt đời họ luôn cần một sự khẳng
định để ủi an trái tim yếu đuối mau quên của họ, nhưng đừng dựa vào câu
trả lời (thường buộc phải thế) của đàn ông làm bàn tựa vững cho tình yêu
của mình. Lời nói vốn gió bay, người nói thường không chủ ý làm đau
lòng bằng sự tổn thương ngôn ngữ, nhưng chút gợn lừa dối nào trong mắt
cũng được đàn bà lấp liếm đi bằng âm thanh câu chữ quen thuộc đó. Và họ
sẽ rơi vào bẫy ngôn từ. Họ sẽ sa lưới vào mê hồn trận, đến tận khi đổ vỡ
vẫn bứt tóc nước mắt lưng tròng, sao người từng nói yêu em… Ừ thì, yêu
một người cần rất nhiều cố gắng. Một sự cố gắng tỉnh táo trong những lúc
cần tỉnh táo nhất.
Yêu một ai đó là biết tôn trọng hai tiếng
“chia tay”. Đây là một sự cố gắng nữa về mặt bản ngã. Khi đã quá quen
thuộc cùng nhau nhịp đập sớm chiều, quá hiểu tiếng chuông điện thoại lúc
11 giờ khuya người sẽ nói ngủ ngon, quá quen hồi chuông báo thức sáng
từ một số điện thoại thuộc từng vị trí con số, quá quen kiểu ăn uống
cười nói, quá hiểu những câu chuyện và nhân vật trong chuyện hằng ngày,
người ta bắt đầu nghĩ rằng người kia đang phụ thuộc mình. Để yêu một
người cần cố gắng kềm chế những cơn cuồng nộ mà không dùng hai chữ “chia
tay” để nói cho đã miệng. Tôi từng biết một cặp đôi chia tay nhau gần
năm mươi lần trong năm, mà kiểu chia tay nào cũng có. Từ dữ dội, một cái
tát, một câu chửi thề, một cú sập cửa, một cái dập máy điện thoại, một
câu nhẹ như hơi thở… họ chia tay nhau vài hôm thì lại như cũ. Tôi tự hỏi
đằng sau câu chuyện này chắc có nhiều vết sẹo. Những vết sẹo kéo ánh
sáng yêu thương về phía ích kỷ, kéo tình yêu vào tay thử thách nỗi buồn
và sự buộc ràng, kéo cả những điều đẹp đẽ cuối cùng thành vết dao găm.
Họ có thể nghiện cảm giác mọi thứ tiêu cực bàng hoàng rồi lại về với
nhau mãnh liệt. Nhưng tất cả đều có giới hạn của nó. Lâu dần những cảm
xúc trơn tuột đi, hai tiếng “chia tay” được coi như vũ khí đấu tranh
bỗng trở thành một sự chán nản. Đổ vỡ nếu không là chia lìa, có lẽ cũng
sẽ là ngọn roi quất rát vào trái tim cảm xúc, có lẽ cũng sẽ là những mòn
mỏi của cái gọi là tình yêu. Nếu không tôn trọng hai tiếng “chia tay”,
người ta rơi tõm vào sầu bi tự tạo. “Chia tay” là một động từ đau đớn
không nên lạm dụng, và khi đã nói xin đừng hoa cỏ trời mây non nước lý
do, tất cả đằng sau hai chữ này đều khô héo cả. Tình yêu khi đó sẽ được
xếp vào ngăn kỷ niệm. Anh, và em sẽ vẫn còn tôn trọng nhau vì chút tình
sót lại…
Tôi biết rằng mỗi người là một thực thể
riêng biệt, nên tôi coi việc hai cá thể khác văn hóa, khác lối sống,
khác cách cư xử, khác hành động… sống cùng nhau dưới một mái nhà ở cuộc
đời này là điều vô cùng kỳ diệu. Họ không phải thay đổi hoàn toàn những
gốc rễ đã có nhưng lại hòa vào nhau ngọt đắng mặn cay để thương yêu bền
bỉ. Họ phải hòa hợp nhau ở những khoảng lớn hơn cái tôi. Họ phải có
nhiều tiếng cười hơn nước mắt. Họ phải chú tâm nhẫn nại tìm hiểu và
tương kính đối phương tới cuối cuộc tình. Đời dài đâu mấy bữa cơm họp
mặt, có được một người thương yêu đi cùng mình trên đoạn đường tạm này
quả là hạnh phúc lớn lao. Nên nếu tìm ra một người mình cảm thấy rung
động và mong ước sống cùng, tôi thiết tha ước mơ bạn có đủ nghị lực và
nồng nhiệt, để học cách cố gắng trân trọng yêu thương, để học cách hiểu
được tình yêu không là tay lồng vào tay xác thịt, đó còn là một dặm
trường thử thách, mà hoa nở trong tim thơm ngát đủ để nuôi sống nụ cười
bạn luôn như thời tuổi trẻ rực rỡ, không bao giờ tàn lụi nếu còn có tình
yêu…
Xin nhớ dùm cho, để yêu một người cần rất nhiều cố gắng…
[phiên nghiên. tháng chín hai ngàn mười hai. gửi những người đang yêu nhau]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét