My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Nomad Nguyễn Thiên Ngân - chị viết đúng và hay quá

Hôm nay, trên News Feed của tôi hiện ra dòng status của M. “Kathmandu vừa động đất kinh khủng. Tôi vẫn ổn”

M. là người bạn tôi gặp trong một hostel ở Beijing. Lúc đó tôi ở phòng mixed dorm, M. nằm ngay giường bên cạnh. Anh chàng người Anh gầy nhom, râu tóc rã rượi đó rất dễ thương. Anh ta nói chuyện với tất cả mọi người trong phòng, từ người cởi mở nhất đến người khó chịu nhất. Có anh ta, cái phòng dorm mù mịt sôi động hẳn lên.

M. nói tiếng Trung rất siêu. Anh học tiếng Trung có đến 6 năm. Mấy ngày tụi tôi đi chơi chung, lên tàu xe hay hàng quán, ai cũng hướng vào con nhỏ tóc đen da vàng bắn một tràng nghe như hát. Thế rồi, họ sững người khi nghe anh tóc vàng mắt xanh bắn lại một tràng lưu loát không kém, trong khi con nhỏ kia đực mặt ra như bò đội nón. Hồi xưa M. làm PR ở London. Sau đó anh hay đi đi về về Trung Quốc, làm nghề đi họp thuê. Mấy cuộc họp ở Beijing thời đấy vẫn chuộng có Tây ngồi vô. M. chỉ cần sắm bộ vest là vô tư hành nghề. Anh được gán cho các thể loại chức danh cao cấp “từ global” về, ngồi họp giả bộ nhíu mày, gật, bắt tay, xong. Họp xong có tiền thì lượn đi du lịch lòng vòng Trung Á. Có bữa tụi tôi đi ăn lẩu Tứ Xuyên về, ngang qua ô cửa kính cửa hàng nọ, thấy có con mèo lông vằn vện như con hổ, tôi gào lên thích thú. Mark nhún vai nói với tôi “Mày nên tỉnh táo. Ở cái xứ này, thứ gì gây ngưỡng mộ thì có thể là hàng giả. Ví dụ như cái cách tao hay ngồi trong hội nghị. Con mèo đó chắc bị xịt sơn” Thái độ M. không bao giờ tỏ ra bài xích gì cả. Anh chỉ nhắc tôi một sự thật.

M. rời Beijing sớm hơn tôi vài ngày. Trước khi đi, anh đưa cho tôi một cái chìa khoá. “Nomad ơi, mai không cần thuê xe đạp nữa đâu. Cho nè.”

Cái xe đạp M. để lại cho tôi là loại xe đạp gấp nhỏ nhỏ rất ngầu, màu đỏ, mới toanh. Lần nọ máy bị virus, tôi mất hết hình chụp ở Beijing, điều tiếc nhất là không còn giữ một tấm nào của chiếc xe đạp đáng yêu đó. Tôi lê lết các hutong ở Bắc Kinh trên chiếc xe đạp nhỏ, và yêu nó đến nỗi muốn xả ra mang về. Nhưng cuối cùng, vì lích kích lách cách, tôi tặng lại nó cho David. Sau đó David rời Bắc Kinh, để chiếc xe cho một người bạn.

Từ đó, mỗi lần nghe Bài “9 Million Bicycles in Beijing” là lòng tôi rộn lên một cái. Bởi tôi biết, giữa chín triệu cái xe đó, có một chiếc của mình. Theo Hoàng Tử Bé, thì tôi đã bị chiếc xe đạp đó cảm hoá. Tôi không còn nhìn những chiếc xe đạp ở Bắc Kinh như cách tôi từng nhìn nữa.
Chúng tôi là những đốm nhỏ trong hàng triệu triệu đốm nhỏ đang cần mẫn lang thang trên hành tinh này, gặp nhau một chuyến, vậy rồi đi. Tôi không biết những nhân duyên mình đã gặp rồi đi đâu, về đâu, họ có hạnh phúc không, họ còn mơ mộng chứ? Nhưng họ là mối dây vô hình để tôi thấy thân thuộc với từng góc của hành tinh này, để đau lòng khi nghe tin về một thảm hoạ, để hạnh phúc lây khi biết ở đâu đó tuyết vừa tan, mùa xuân lại đến… 

Và để biết cầu nguyện, hy vọng những gì tốt đẹp nhất cho từng mét vuông mặt đất, từng tấc thước bầu trời. Vì tất cả những người tôi quý trọng hay thương mến đều đang ở đâu đó ngoài kia.
Cầu nguyện cho Nepal.
(Nomad Nguyễn Thiên Ngân)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét