Không hiểu sao, tôi lại rất thích lắng nghe những câu chuyện về crush :) Mỗi lần như vậy, tôi đều im lặng lắng nghe người đối diện đang vò đầu bứt tai về crush của mình, không biết mình làm vậy có nhục quá ko, hay người ta có cười mình ko. Những hành động, những cảm xúc đó, tôi lưu giữ trong tim mình như chút tinh khôi dịu nhẹ còn sót lại giữa cuộc đời và từ đó mỉm cười an yên :)
Đâu đó trong một cuốn sách của Anh Khang có đoạn "Khi người ta còn trẻ, người ta sẵn sàng trao đi yêu thương mà không cần toan tính"
Và đó là lý do tôi thích lắng nghe những chuyện tình trẻ con, những cảm nắng vu vơ như thế. Nó cho thấy mỗi con người ở một khía cạnh hồn nhiên nhất, dễ thương nhất và cũng chân thật nhất. Họ sống thật với cảm xúc của chính mình, họ thích một ai đó, mến một ai đó, đơn giản là vì con tim họ bảo thế, cảm xúc họ nói thế. Những tinh khôi, trong lành nhất của nhịp đập cảm xúc vẫn hồ hởi bên trong họ - và như thế là họ vẫn còn sống :) Họ không trở thành một vật thể chai lì cảm xúc, nhìn đời bằng đôi mắt vô hồn, thiếu vắng tình yêu và sự tin tưởng vào một người mình sẽ trao duyên gửi phận, đi đến hết cuộc đời
Tôi vui vì con tim họ vẫn còn rạo rực những yêu thương trong lành :)
Tôi vui vì xúc cảm họ vẫn còn trinh nguyên, tươi sáng đến vậy :)
Đời đẹp từ những điều nhỏ nhoi và bình dị như thế :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét