Đi qua mối tình đầu…
Đây là 1 truyện ngắn mình viết rất lâu rồi. Có lẽ phải chừng đến 10 năm. Truyện viết dành tặng cho chị gái con bác của mình.Mình và chị rất thân nhau. Ngày còn sinh viên, có thời gian dài mình ở với chị. Chị nhỏ bé, rất hiền, và xinh nữa. Nhưng tình duyên không suôn sẻ lắm hihi. Mình có viết vài bài thơ tặng chị. Nhưng truyện ngắn thì chỉ có truyện này.
Khi đó, mình luôn cầu mong chị sẽ hạnh phúc, tìm được 1 bờ vai nương tựa. Mới đó, giờ chị đã có bờ vai ấy rồi, và có 2 nhóc con xinh xắn ngoan ngoãn nữa (có mỗi mình vẫn ế thôi, huhu)
Hôm nay là ngày 20/9. Ngày sinh nhật chị. Hai chị em vốn sinh nhật rất gần nhau, thỉnh thoảng còn mua quà cho nhau nữa, Từ ngày chị lập gia đình, ít có dịp để hẹn hò với chị. Ngay cả sinh nhật cũng thế.
Hôm nay post lại truyện này, tặng chị. Một câu truyện với giọng kể của 1 cậu con trai. Thật ngây thơ. Hí hí. Mới gần đây, có 1 tạp chí đăng lại truyện này, nhưng đặt lại tên là Trạng Nguyên Đỏ. Cái tên này mình cũng thích!
Chị nhìn em, đôi mắt dịu dàng và buồn đến không chịu nổi. Đôi mắt có hàng mi dài, không cong nhưng rợp xuống đôi má như những đám mây của một buổi chiều không có mặt trời. Lần đầu tiên nhìn chị, cũng như bây giờ nhìn chị, cái cảm giác trong em vẫn thế, thương đến nhói lòng, thương đến mức muốn cầm tay chị, siết thật mạnh, hay kéo mái đầu nhỏ bé của chị về phía vai em. Dầu em không biết nếu chị biết được ý nghĩ của em, chị có thò tay nhéo mũi em không nữa?
Từ bao giờ không không biết, em thấy chị như người thân thiết nhất của mình, hơn cả mẹ, hơn cả chị Hòa, hơn cả những đứa bạn cùng lớp cười nói một cách ồn ã vô tư. Nhớ biết bao cảm giác chị cầm tay em lắc lắc nói chị đã đỗ cao học rồi. Nhớ biết bao cảm giác chị òa khóc trước em khi chị nói em nghe về bệnh của mẹ chị. Nhớ biết bao cảm giác thắt cả ngực khi chị nói chị đã đánh mất một tình yêu…
Chị Hòa vào Nam, em lại càng thân với chị hơn, Em vui khi đi bên chị trên đường, người ta không chào “hai chị em mua cái này đi” mà bảo “ anh chị mua đi”, hay “hai bạn mua đi”. Em vui khi mỗi lần bên em, chị ngồi đong đưa đôi chân nghịch ngợm, có khi còn ngái ngủ không giấu giếm, và em nghĩ khi chị buồn ngủ, trông chị thật buồn cười. Em vui khi chị bảo em rằng em càng lớn càng đẹp trai và bớt ngố. Em vui vì những chủ nhật ngồi bên chị.
Nhưng quan trọng nhất là em muốn được bên chị, chỉ để yên tâm rằng, những buổi chiều có em ở bên, chị không buồn một mình, không khuấy loãng tách cà phê không đường thành những vòng xoáy sâu hun hút, không nhìn ra con phố nhỏ, gầy, cong như lưng chị những buổi mải miết đạp xe tới trường…
Thế thôi, như chiều nay chị đi bên em, bé nhỏ. Con phố dài bối rối hoa trạng nguyên, loài hoa chị thích. Chị lẩm nhẩm đếm:
– Phố này có 23 cây trạng nguyên, bằng tuổi chị. Ôi, chết thật, hôm nay mới biết là mình già!
Chị chà hai bàn tay lên má, để sự ma sát làm hồng thêm một chút màu tươi tắn. Nụ cười làm đôi mắt nheo lại, để hàng mi không cong uốn lên một đường như dấu ngã. Nụ cười làm em quên mất không đính chính lại câu nói của chị. Chị làm sao mà già cho được. Chị hai ba tuổi, hay sáu ba tuổi, những người đàn ông sẽ vẫn vây quanh chị, say mê.
Em nhớ đến anh chàng họa sĩ cùng lớp cấp ba với chị và chị Hòa. Trông anh, em thấy điểm dễ mến nhất là sự bối rối, vụng về. Anh hay vẽ chị, những bức chân dung thật lạ. Bao lần đứng trước những bức chân dung ấy, em vẫn ngẩn ngơ. Cô gái trong tranh, hẳn là chị rồi, nhưng không bao giờ chị có một khuôn mặt. Có phải vì thế, mà em thấy chị càng u buồn hơn!
Có lần, khi ngồi trong căn phòng nhỏ bé của chị, ngắm nhìn bức tranh treo giữa căn phòng, đối diện với khung cửa sổ màu xanh lơ, em dọ hỏi :
– Chị để anh Khương đợi đến bao giờ nữa ?
Từ khung cửa sổ nhỏ bé, chị quay lại:
– Gì cơ?
Cái giọng thanh tao của chị cất lên làm nhẹ nhõm một buổi chiều. Và câu trả lời của chị còn làm em nhẹ nhõm hơn:
– Chị nói rồi mà Khương không nghe…
Anh Khương không nghe, và rất nhiều những chàng trai khác cũng không nghe. Họ đứng chờ chị trước cổng trường, tặng chị những bó hoa cho ngày Tình yêu, nhắn tin cho chị mỗi khi đêm chuyển sang một ngày mới. Nhưng chị vẫn lắc đầu, bình thản rủ rê em đi uống cà phê những buổi chiều chủ nhật, bình thản bảo em quẳng cái xe máy mới mua vào một góc nào đó, để lăng quăng trong một siêu thị, hay ngồi bệt ở bất cứ một bậc thềm nào đó, cắn hạt dưa tí tách, ăn một quả ổi chát xít, hoặc thổi bóng bay đến mỏi cả miệng, rồi thả những quả bóng ấy ra cuộc đời.
– Chúng sẽ bay đi đâu nhỉ?
– Chúng sẽ bay đến nơi ngọn gió dừng lại. Khi sự viển vông của chị dừng lại. Chị ngốc của em!
Sinh nhật thứ hai mươi, chị tặng em một cái khăn chị đan, màu khói thuốc. Chị bảo, năm sau em cố phấn đấu kiếm được một cô bé con đan khăn, đan áo cho mình. “Em lớn thật rồi. Tập yêu đi”. Và chị nghển lên, với tay xoa lên đầu làm tóc em bù rối. Lúc ấy em thấy chị trẻ con lạ lùng, trẻ con hơn em. Khờ dại hơn em. Em muốn nói với chị, yêu đâu cần phải tập!
Nhưng mà em biết, nếu em nói, chị sẽ lại …xoa đầu em lần nữa, và bảo “Giỏi, đúng là em chị!” cho mà xem.
Thỉnh thoảng, em hay tưởng tượng đến người đàn ông của chị. Anh sẽ như thế nào nhỉ. Anh sẽ cao gầy, hay béo tròn mũm mĩm. Anh sẽ có bàn tay ám vàng khói thuốc, hay có những ngón tay nghệ sĩ lướt trên phím đàn. Chị Hòa đôi khi buông ra một câu vô thưởng, vô phạt, nhưng đủ để em biết rằng người đàn ông của chị, ngày xưa đẹp lắm (dầu ngày xưa ấy cũng cách giờ có khoảng một, hai năm). Nói con trai đẹp, em thấy kì cục làm sao! Nhưng chị Hòa vào miền Nam rồi, em chẳng có dịp để hỏi. Mỗi lần gọi điện, chỉ thấy một mình chị nói, chưa kịp nghe câu gì thì đã “Thế nhé, thôi chị cúp máy đây”.
Chị thì chẳng bao giờ nói về anh với em. Có một lần em lấy hết can đảm để hỏi, chị chẳng nói gì, để buổi chiều lặng im đến khổ sở, để em lặng im đến buồn bã, vì đôi mắt chị, nhiều hơn rất nhiều một nỗi buồn.
Căn phòng chị vẫn màu xanh lơ, em đến để chào chị cho một tuần đi thực tế. Chị xoa đầu:
– Ra biển cẩn thận không nàng tiên cá bắt mất, nghe chưa!
Những ngày xa Hà Nội thật dài. Em buồn vì phố biển không có hoa trạng nguyên, không có con phố với 23 chùm cây đỏ. Phố biển đầy gió, nếu chị thả bóng bay ở đây, chắc nó sẽ bay cao lắm, xa lắm. Ở phố biển, chắc gió sẽ không có nơi dừng lại.
Những thằng bạn cùng phòng bảo em có khuôn mặt nhớ người yêu. Em cũng chẳng biết vì sao mình đỏ mặt. Buổi tối, chúng nó ngồi quây quần bên nhau, phỏng vấn nhau về mối tình đầu, về cái cầm tay đầu tiên, cái hôn đầu tiên, thậm chí là vụ make love đầu tiên. Em không góp được câu chuyện nào vào mớ trò chuyện rôm rả ấy, chẳng biết vì đâu lại thấy…tủi thân!
Trở về, em đến nhà chị với những hòn sỏi trong veo, với một vỏ ốc rì rào tiếng biển mà em đoán chị sẽ rất thích. Căn phòng chị vẫn xanh lơ, trên khung ảnh, chân dung chị vẫn không có mặt. Và chị vẫn đứng ở cửa sổ, quay lại nhìn em cười bé bỏng:
– Quà của chị đâu?
Em xòe tay ra, đoán trước nụ cười của chị. Những ngày ở biển, lũ con trai lấy đàn bập bùng ra hát. Em tập được bài “Chuyện tình của biển”, muốn hát cho chị nghe nhưng lại thôi. Chẳng hiểu sao, trước giờ bên chị em vẫn hồn nhiên hát, hát một lúc thế nào chị cũng hát theo, nhưng hôm nay, cả em cũng thấy mình lạ quá.
Buổi chiều thật hiền với những bông trạng nguyên quen thuộc, với cái quán cà phê quen thuộc. Chỉ có nụ cười của chị dường như lạ với em hơn. Em nhận ra chị cười nhiều hơn buổi chiều cuối cùng em thấy.
– Cô bé ở góc kia nhìn em mãi kìa!
Chị cười khúc khích. Hàng mi vẫn rợp xuống, nhưng dấu ngã ấy dường như đã đọng một niềm vui. Chẳng hiều sao em lại thấy nao nao cái cảm giác gần với nỗi buồn. Sao em lại thấy buồn khi thấy chị vui nhỉ? Có phải khi chị buồn buồn lặng lẽ, chị gần với em hơn!
– Nhìn đâu mà nhìn. Em chị thì ai mà thèm nhìn!
Chị xoa đầu em, cái tay ngắn phải vươn qua mặt bàn vuông vắn để làm tóc em rối bù lên như mọi lần. Chị nhìn em hồi lâu, rồi nhắc lại một câu chị từng nói:
– Em lớn rồi, yêu đi!
Em nhìn thẳng vào mắt chị, thấy đôi mắt màu cà phê trong sáng đến diệu kỳ:
– Còn chị thì sao?
Đã bao lần khi em hỏi câu hỏi này, chị đều trả lời em bằng sự lặng im. Sự lặng im làm em nhiều lần thấy mình có lỗi. Nhưng chiều nay, chị cúi mặt nhìn xuống tách cà phê, đôi má không cần bàn tay chà xát vẫn ửng hồng:
– Chị cũng không biết nữa…
Và chỉ thế thôi, em biết. Và buổi chiều biết, nên buổi chiều dài vô tận. Tách cà phê biết, nên em cho biết bao đường, khuấy đều, khuấy mãi mà cà phê vẫn đắng. Và bông trạng nguyên biết, nên bảo gió dừng lại, để một lần màu đỏ tĩnh lặng đứng cô đơn như em, dù bên em, đang còn chị.
*
* *
Và thế là bớt dần những chiều chủ nhật. Và thế là em biết mùa hoa trạng nguyên đã ở đằng sau lưng. Một ngày, em ngẩn người nhìn chị đi bên một người lạ. Trông chị như một chú chim sẻ nhỏ bên một vòm cây lớn. Không nhìn nữa, nhưng em vẫn biết, khi chị ngước mắt lên, trong mắt chị sẽ có thật nhiều giọt nắng.
Hình như không phải đâu, cảm giác nhói nhói từ phía trái tim.
Em quẳng xe máy, một mình đi qua 23 cây trạng nguyên rập rờn trong gió chiều. Đã bao lần em từng ước, con phố này sẽ chỉ có 20 cây trạng nguyên, như tuổi của em, như tuổi của chị, để em gọi chị trong một danh từ khác. Đổ lỗi cho 3 cây trạng nguyên là khoảng cách của một đại dương. Nhưng rồi em biết rằng không phải. Hình như chưa bao giờ, bờ vai em đủ rộng, bàn tay em đủ ấm, để chị nương tựa những lúc thật buồn.
20 tuổi, em nhận ra rằng, người ta có thể cảm thông với nhau rất nhiều, nhưng để yêu thương và sẻ chia trọn vẹn thì có lẽ chỉ có một người duy nhất. Và khi em nhận ra điều đó, em cũng biết rằng em, đã đi qua mối tình đầu…
Nguồn: nguoiduynhat83.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét