My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014

"Monteverde va bai hoc ve niem tin" - Thu Pham

Monteverde và bài học về niềm tin

Niềm tin là vô giá, và chính vì vậy, không phải mọi niềm tin đều tốt. Tin tưởng tuyệt đối vào nhân loại hay người khác thì thật hết sức ngây thơ và dại dột. Tin tưởng báo đài rồi sẽ bị cuốn vào hàng tá thông tin vô ích, tiêu cực, hoặc sai thực tế. Tin tưởng người lạ, ở thành phố nào đi chăng nữa, rồi sẽ bị mất mát từ tiền bạc cho đến tính mạng. Tin tưởng người thân, bạn bè rồi sẽ không dám nghe theo tiếng nói của bản thân. Hoàn toàn đặt niềm tin vào người khác, dù là ai đi chăng nữa, mà không xem xét, tìm hiểu kỹ lưỡng thì chẳng khác gì để người khác làm chủ cuộc đời mình. Tuy nhiên, qua chuyến đi ngoài kế hoạch đến Monteverde trước khi rời Costa Rica, tôi học được rằng có 3 niềm tin quan trọng nhất luôn cần phải sở hữu, và có lẽ chỉ cần như thế.

1.

- Điều gì khiến ông quyết định rời Mỹ và đến sống ở Costa Rica?
- Chứ là mày thì mày thích nơi nào hơn?

Costa Rica có nhiều thứ quyến rũ mọi người, không chỉ đến du lịch mà còn sinh sống lâu dài: không chính trường căng thẳng, cây xanh biển trong nắng ấm, lối sống bình dị, nhẹ nhàng, hay tinh thần cộng đồng rất cao. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể “thích là nhích” như Gary. Gary đến từ California, Mỹ, và ông đặt chân tới Monteverde 42 năm trước qua chuyến đi Peace Corps. Yêu vùng đất này, ông đã làm việc chăm chỉ để mua lại một mảnh đất, và bằng chính đôi tay mình ông xây nhà và trồng từng cái cây trên mảnh đất đó. Ông và con trai mở Casa Tranquilo là hostel đầu tiên ở Monteverde, là nơi gắn internet đầu tiên, và hiện nhận tình nguyện viên giúp việc ở hostel để miễn phí tiền phòng, với hy vọng “nó sẽ lan tỏa, các hostel khác cũng sẽ làm theo, và vậy thì tốt cho tất cả mọi người.”

Khi bao nhiêu người ở nước Mỹ “thiên đường” đang ngày ngày chán nản với công việc của mình và chỉ mong đến cuối tuần hay ước ao 1 kì nghỉ thật sự, ở tuổi 73, Gary mỗi ngày xông xáo vào nhà ăn làm bữa sáng cho khách, sau đó xuống quầy tiếp tân, vặn loa maximum rồi nhún nhảy theo nhạc xập xình, và liên tục buông những câu nói đùa khiến khách cười khanh khách. Và hostel của ông (mà ông nói tất cả gầy dựng bởi con trai mình) hầu như ngày nào cũng hết chỗ.

Gary tin, bản thân ông có khả năng quyết định cuộc đời mình nếu kiên trì và quyết tâm, dù là 30 tuổi hay ngoài 70.

2.

Trong thời gian thực tập tôi từng được ở 2 căn nhà nghỉ mát to, rộng, đẹp, bếp đủ dụng cụ, có phòng ngủ riêng, toilet riêng, hồ bơi ngay tại nhà, và đi bộ 10 phút ra bãi biển. Sướng thì sướng đó, nhưng nơi ấp chứa nhiều niềm vui và kỷ niệm nhất là căn phòng hostel chật hẹp ở Monteverde, 2 đứa ở chung, đạp lên đồ đạc mà đi, tối ngủ nghe mưa rào rào trên nóc, gió lạnh lùa qua khe gỗ, tiếng người nói ra rả từ phòng bên cạnh, đi ra đi vào đợi phòng vệ sinh chung của cả tầng, đói lả đợi bếp nấu ăn cùng chục người khác.

Điều làm nên khác biệt chính là Gary, và hơn hết là Emel – anh bạn nhân viên ở hostel. Đã đi nhiều nơi, ở nhiều hostel, nhưng lần đầu tiên, tôi xem 1 cái hostel thân thuộc như nhà, và nhân viên ở hostel như một người bạn. Tôi không đem theo áo khoác, Emel cho mượn luôn chính áo khoác của mình. Chúng tôi ăn cùng nhau ngoài sân, trò chuyện cười đùa cả tiếng (nghe tiếng Tây Ban Nha không hiểu tôi cũng phải bật cười vì vẻ mặt của bạn ấy), tám từ những chuyện đâu đâu đến những chiêm nghiệm của Emel về việc làm, cuộc sống, và Monteverde. Emel cho chúng tôi giặt đồ mà sau đó tôi phát hiện ra lẽ ra phải trả $8, và bạn ấy giữ trả lại cho tôi $20 để quên trong túi quần. 2 ngày làm “tình nguyện viên” để không trả tiền phòng, chúng tôi dậy sớm rửa chén, quét dọn, đổ rác, gấp đồ giặt, dọn phòng,… hết 4 tiếng buổi sáng. Đó là 4 tiếng đồng hồ đầy tiếng cười, những câu chuyện thú vị từ California đến Costa Rica đến El Savador đến Việt Nam, là nhảy múa theo nhạc. Có lẽ, mệt vì cười nhiều hơn là mệt vì làm việc.

Emel, bằng tuổi tôi, bỏ học từ cấp 2, lăn lộn nhiều nghề, đã dạy tôi nhiều thứ hơn bao người khác.
Là khi chúng tôi lo lắng, bạn ấy la “RELAX!!!!”
Là dặn chúng tôi đi hike trong rừng đừng chỉ cắm cúi hike cho đến đích mà nhớ dừng lại, lắng nghe và quan sát cây rừng và thú vật, cũng như trong cuộc sống chớ chỉ chăm chăm đi nhanh cho đến đích mà quên sống hết mình trong thời điểm hiện tại với câu hỏi “What moment is this?”
Là công việc chán hay vui là do mình.
Là đối xử với mọi người một cách chân thật thì người ta sẽ đối lại mình như vậy.
Là chạm đến cuộc sống của những người được tiếp xúc và khiến nó vui hơn, tốt hơn.

Có lẽ tôi sẽ phai dần trong tâm trí của Emel, như trăm ngàn người khách đến rồi đi. Nhưng Emel đã và sẽ luôn đặc biệt trong ký ức tôi; bạn ấy không chỉ là tác nhân chính tạo nên niềm vui của chuyến đi Monteverde, mà còn khiến tôi suy nghĩ nhiều hơn về cách mình sống và đối xử với mọi người.

Emel tin, bản thân bạn ấy có thể tác động sâu sắc đến những người xung quanh chỉ bằng những hành động và lời nói nhỏ nhất.

3.

Kế hoạch lúc đầu của tôi là đến Monteverde trước khi đến Nosara. Nhưng bạn của tôi không tìm được host vì thời gian quá gấp, nên tôi đi San Jose, ngậm ngùi để Monteverde vào dịp khác vì cũng không kịp thời gian. Ngờ đâu sự kiện Gala lẽ ra chúng tôi phụ tổ chức phải dời ngày, vậy là trong một ngày, tôi và 2 đứa bạn lên kế hoạch đi Monteverde. Nếu đi trước một mình thì có lẽ tôi đã lỡ mất một trong những chuyến đi vui nhất và đặc biệt nhất đời mình.

Lúc ở Nosara, cả đám định nhín túi đi zip lining với giá $70 một lần cho biết, nhưng lịch trống trùng với công việc nên đành nhún vai buồn bã. Ngờ đâu ở Monteverde giá cho sinh viên của Original Canopy Tour chỉ là $35, lại đưa đón tận nơi, lại không chỉ là zip lining mà là một canopy tour tận 2 tiếng, bao gồm đu dây Tarzan, leo thang dây, zip lining từ ngọn cây này đến ngọn cây kia, “bay” giữa bầu trời và ngắm nhìn những rừng cây phía dưới. Không những vậy, Monteverde còn là cái nôi của canopy tour, và Original Canopy Tour là công ty canopy đầu tiên của thế giới. Không có dịp đi zip lining ở Nosara cũng chỉ để có 1 canopy tour hoàn hảo và đáng giá hơn.

Lúc đầu chúng tôi đã quyết định đặt phòng ở 1 hostel khác, giá rẻ hơn, và reviews cao hơn hẳn. Ngờ đâu tìm một hồi lúc quay lại thì hết chỗ, nên bèn đặt phòng ở Casa Tranquilo 2 đêm rồi đêm thứ 3 chuyển qua lại hostel kia. Và cuối cùng chúng tôi ở luôn 4 đêm, và trước khi đi tôi còn viết 2 lá thư dài cho Gary và Emel để cảm ơn những ảnh hưởng của họ, những ảnh hưởng tôi chưa bao giờ có được từ một hostel nào khác. Không thể biết ơn hơn vì không đặt chỗ được ở hostel đầu tiên.

Tôi tin, một thế lực siêu nhiên diệu kỳ nào đó - Phật, Chúa, Đức thánh Trần Hưng Đạo, ông bà tổ tiên, hay sự vận hành bí ẩn của vũ trụ - khiến mọi thứ xảy ra đều có lý do, và tốt cho tôi, nếu tôi không để mình bị kẹt ở quá khứ và mở lòng đón nhận. 


Ở Việt Nam, hay Mỹ, Jordan, Lebanon, Jerusalem, Thái Lan, Costa Rica, đều có nhan nhản những vấn đề bức xúc khó nhằn của xã hội mà chỉ cần nói chuyện vài tiếng với người dân địa phương sẽ biết được. Mỗi ngày đều có người chết vì những lý do đáng phẫn nộ, chính quyền với những luật lệ không thỏa đáng hoặc không xử lý tội phạm chính đáng, và vật chất giá cả vật vã cuộc sống người dân bình thường. Những người làm nên sự khác biệt là những người không để những điều đó làm nhụt chí họ, không đặt tất cả niềm tin vào người khác, và không để niềm tin của người khác ảnh hưởng đến niềm tin của họ. Ngược lại, họ có 3 niềm tin vững chắc rằng, 1) chính họ có khả năng làm chủ cuộc đời họ, 2) chính họ ảnh hưởng đến người khác từ những lời nói và hành động nhỏ nhất của mình, và 3) quy luật tự nhiên sẽ xảy ra theo hướng họ đón nhận nó.

Quan trọng hơn hết, họ biết 3 niềm tin đó cần được áp dụng vào thực tế. Không phải lên Facebook gõ cồng cộc lên án những người làm mất đi niềm tin của họ. Không phải ngày ngày chắp tay nguyện cầu cho thế giới tốt đẹp hơn. Muốn gầy dựng niềm tin, họ biết họ phải là một phần của nó.

Tin rằng bạn có khả năng đạt được ước mơ cháy bỏng của mình, và dùng niềm tin đó để giữ thái độ tích cực mà vượt qua mọi vật cản hay vấp ngã.

Tin rằng từng hành động, lời nói của bạn có ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, và có thể thay đổi cuộc đời của họ. Thay vì chia sẻ những thứ vô ích hay than vãn và lan truyền thái độ tiêu cực, hãy lan truyền niềm vui, sự cảm thông, động viên, thái độ tích cực đến người xung quanh. Đừng ngại ngần dang tay giúp đỡ người khác trong khả năng của mình. Bạn nhường chỗ cho một người lớn tuổi trên xe buýt thì không chỉ khiến bác ấy cảm kích, mà còn khiến những người chứng kiến làm theo bạn khi đến lượt họ.

Tin rằng mọi thứ xảy ra luôn có lý do của nó. Mọi thứ không lúc nào cũng diễn ra suôn sẻ, nhưng bạn có thể chấp nhận nó, nghiệm xem mình học được gì, và nhìn về phía trước với con mắt tích cực vì biết rằng đó chỉ là tạm thời và đón nhận những điều tốt đẹp hơn sẽ đến, hoặc có thể chết mòn trong tự ti và lo sợ để rồi chỉ thấy thêm những điều xui xẻo liên tiếp ập vào đầu.


Kỳ nghỉ ăn chơi sung sướng mà cũng học được nhiều quá. Học kỳ mới sắp bắt đầu, sẽ HỌC được gì mới đây?


P/s: Hôm bắt đầu viết note này thì đọc được link bài báo viết về niềm tin, rồi cuốn sách đem theo cả kỳ nghỉ - Napolenon Hill's Keys to Success - hôm đó đọc cũng đúng về phần "applied faith." Có phải là ngẫu nhiên?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét