Em nhận ra, khoảng 2 năm trở lại đây em thay đổi được khá nhiều thứ
trong cách làm việc, nhất là việc không bao giờ tiết kiệm lời khen và
lời cảm ơn đối với những người làm việc cùng mình. Ai đã làm việc và
tiếp xúc với tui thì chắc chắn sẽ hiểu lời khen xuất phát từ tui là thật
hay khen để người khác vui lòng. Xin lỗi các sếp trước đây của em,
nhưng em thấy, sở dĩ em không có thói quen này có lẽ là do những người
đã từng dẫn dắt mình rất hạn chế khen. Sau bao tháng ngày em t
ự
tạo ra những công việc, những sản phẩm mang dấu ấn cá nhân đậm hơn, em
nhận được nhiều lời khen hơn thì cũng là lúc em ngộ ra, lời khen nó là
chất xúc tác khiến người khác thăng hoa và tiến tới tốt như thế nào,
không phải ai cũng đủ sâu sắc và tinh tế để nhận ra sự hài lòng - nếu nó
không được thể hiện qua lời khen, lời cảm ơn, và cái tư tưởng "khen
nhiều quá dễ bị ỉ lại, dễ viễn vông" cũng không chính xác lắm đâu, cái
đó còn phụ thuộc vào tính người nữa, chọn phải con ngựa bất kham thì cho
dù không khen nó cũng sẽ tự cao tự đại mà thôi.
Đó chính là lý do xuyên suốt từng ngày làm việc cứ ai làm tốt điều gì
là em khen ngay lập tức, khen tại trận, từ trẻ em đến người già, về nhà
thấy thích quá, gọi điện nhắn tin khen tiếp, cảm ơn tiếp. Vì em thấy
thích thiệt và em cảm thấy lúc được khen đồng nghiệp, em hạnh phúc
thiệt, vì người ta tốt thì người được hưởng hiệu quả nhiều nhất là em
chứ không phải ai khác đâu.
Thức thời một chút, thay đổi nhiều chút, đời ta nhận thêm được biết bao điều hay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét