Tôi đặc biệt thích chapter này của Ploy, nó nói về ước mơ, về động lực để cố gắng, về cái khát khao của một người trẻ - thứ tôi đang chật vật níu giữ và đun nóng thêm cho chính bản thân mình cho chặng đường dài sắp tới. Đọc để lấy lửa và cố lên tôi ơi !
XỎ GIÀY VÀO VÀ CHẠY
(Cho tôi và một chiều Bangkok mưa!)
6:30. Đồng hồ nhảy nhót inh ỏi. Tôi vùng dậy, đánh răng, rửa mặt và tắm
với một sự tỉnh táo bất ngờ. Tỉnh táo như thể tôi chưa từng ngủ, chưa
từng thức dậy, mà đã thao láo một mạch suốt đêm cho đến sáng. Tôi thay
vào áo thun sát nách màu trắng và quần nỉ đen hơi rộng. Tôi thoa son
dưỡng môi và túm mái tóc màu hạt dẻ lỡ cỡ ngang vai thành cái đuôi gà.
Rồi tôi đứng thẳng người, nhìn sâu vào mắt mình trong gương, mỉm cười.
Một nụ cười chật căng năng lượng. Cứ như tất cả calories còn sót lại
trong cơ thể từ bữa tối qua đã dồn hết vào nụ cười này vậy. Tôi xỏ vào
đôi Converse đỏ và đóng cửa ra khỏi phòng. Trước khi đi ngủ tối qua tôi
đã nghĩ “sáng nay mình phải chạy”. Sáng nay vừa mở mắt tôi cũng đã nghĩ
“chút nữa mình phải chạy”. Trong mơ, tôi cũng thấy một đôi chân mang
giày Converse đỏ đang chạy. Sáng nay, tôi muốn chạy trong đôi giày đỏ
xinh xắn. Muốn chạy thật nhanh để xả cạn kiệt cái hồ mồ hôi đang chứa
đựng trong cơ thể. Muốn chạy thật mệt để làm đơ hết tất cả các neuron.
Và buổi sáng cuối tháng 8 ấy, tôi đã chạy cật lực trên những con phố trung tâm Bangkok.
Đường Khó Đi Ở Bangkok.
Tôi đến Bangkok vào đầu buổi chiều một ngày giữa tháng 6. Trời nắng
nhạt. Quang cảnh ướt sũng. Khắp nơi đầy những giọt nước phản chiếu ánh
mặt trời bảy màu. Mùi đất ẩm phưng phức và lòng tôi rạo rực. Tôi hăm hở
kéo hai chiếc valy to đùng ra khỏi sân bay, vào thành phố tìm phòng trọ.
Hết trọn buổi chiều. Cuối cùng, tôi thuê một căn phòng nhỏ nhắn ở tầng 5
một căn nhà trong khu Siam Square, trung tâm Bangkok. Để lên nhà, phải
leo trọn 121 bậc cầu thang sắt. Lại tốn một buổi tối để sắp xếp, dọn
dẹp. Xong xuôi, tôi ngồi tựa vào một góc phòng, mãn nguyện ngắm nghía
“cái tổ” tí hin của mình. Thành tựu đầu tiên ở Bangkok ☺. Tay nắm chặt,
tôi đấm mạnh vào không khí: Trước mắt là đường khó đi! Nhưng tôi sẽ đi
và sẽ đi rất tốt con đường mình đã chọn từ ba năm trước …
Mùa
hè năm thứ nhất khi đang du học tại Mỹ, tôi theo Sar, anh bạn trai gốc
Thái Lan, đến Bangkok chơi một tuần. Và tôi đã thích mê Bangkok. Những
vật tôi chạm vào, những điều tôi làm khiến toàn thân tê lại với cảm giác
đã – từng – có. Tựa hồ như tôi đã từng sống ở đây, cách xa lâu lắm rồi
và giờ mới được quay trở lại. Bước chân tôi trên skywalk sang cả, làn
không khí nóng hôi hổi tôi hít thở, những tiếng nói nặng và kéo dài tôi
nghe. Tôi âu yếm với những điều tầm thường ấy. Nhất cử nhất động của tôi
đều leng keng một sự rộn ràng gây thích thú. Tôi thương yêu vô lý cái
thành phố mà mới tuần trước, khái niệm về nó chỉ là một chấm nhỏ trên
bản đồ thế giới.
Rồi tôi rời Bangkok trong ngậm ngùi. Vừa bước
vào máy bay là mắt tôi ầng ậng nước. Sar kinh ngạc. Tôi cũng kinh ngạc.
Cho tới trước lúc đó, tôi đã luôn ra đi hay rời bỏ với nụ cười trên môi.
Với người cũng vậy, với nơi chốn cũng vậy.
Vài tuần sau chuyến
đi ấy, Sar biến mất. Đột ngột và sạch boong, như đã bốc hơi vào không
khí. Bạn bè ái ngại có, hiếu kỳ có, tức tối dùm tôi cũng có. Chỉ mình
tôi bàng quang trước sự biến mất êm ái ấy. Tôi không mấy quan tâm. Hoặc
tôi yêu Sar nông cạn. Hoặc cả phần trí và hồn của tôi đều đang mải miết
suy tính phải làm thế nào để nhanh chóng trở lại Bangkok.
Đến
mùa hè đại học năm thứ ba, sau hàng chục cái đơn gửi đi, cuối cùng tôi
lại đến Thái Lan theo một chương trình tình nguyện. Tôi đi qua nhiều
tỉnh thành của nước Thái. Chiang Mai ở phía Bắc: tiết trời quanh năm đều
như đang giữa mùa thu, nhịp sống êm đềm trong những kiến trúc cổ xưa.
Krabi ở phía Nam: nắng vàng, biển xanh, cát trắng, những mái nhà nhỏ xây
trên đồi, những con đường lát gạch kiểu cách. Khon Kean ở biên giới với
Lào – Campuchia: có rất đông người Việt sinh sống, nắng to và đồ ăn
ngon nổi tiếng nhất nhì nước Thái. Nhưng tôi vẫn thiên vị nhất, mê mẩn
Bangkok nhất. Lòng tôi bắt đầu nung nấu một ý định.
Ước Mơ Lớn Đầu Tiên Trong Đời, Bạn Có Còn Nhớ?
Tôi luôn nhớ rất rõ. Ngay từ khi bé tí, tôi đã luôn khao khát thay đổi
thế giới, thay đổi con người và càng nhiều người càng tốt. Tôi muốn trở
thành vĩ đại. Ngày bé, khi thế giới còn mới mẻ và không bị cột chặt bởi
các quy tắc, chúng ta tự do mơ mộng hơn. Ước mơ vì thế cũng mạnh mẽ hơn.
Trong tưởng tượng thơ bé của tôi, đầu óc con người như một chiếc hũ: có
thể dễ dàng lấy khăn chùi sạch những vết bẩn và cất vào trong đấy kẹo
ngọt, hạc giấy, hoa khô – những thứ tốt đẹp.
Ước mơ quyền lực
ấy đã theo tôi suốt thời thơ ấu, suốt thời thiếu niên. Khi tôi 18, ước
mơ ấy đã thôi thúc tôi chọn quảng cáo để theo đuổi. Tôi tin tưởng bướng
bỉnh rằng quảng cáo chi phối cuộc sống rất nhiều: Chúng ta lật phần phật
vô số trang quảng cáo, click hàng chục web giới thiệu trước khi sắm một
cái máy tính; chúng ta mua một loại bánh mới chỉ vì tối hôm trước đã
thoáng thấy ai đó khoan khoái ăn nó trên tivi … Quảng cáo, nếu tôi làm
tốt thì sẽ khiến rất nhiều người làm theo ý mình. Quảng cáo, nếu tôi làm
khéo thì có thể thay đổi cả thế giới. Hay ít nhất cũng thay đổi được
hướng đi của tiền trong ví người khác.
Lần thứ hai rời Bangkok,
tôi đem theo một niềm tin và một kỳ vọng: Mơ ước của tôi hứa hẹn sáng
láng bội phần nếu được thực hiện tại Bangkok. Bangkok là cái nôi của
quảng cáo Đông Nam Á, là nơi các ý tưởng, các chiến dịch được lập trình
và xuất khẩu sang các nước lân cận. Bangkok là nơi tôi thấy mình được
rực rỡ. Dòng năng lượng trong người tôi cuộn mạnh như áp thấp nhiệt đới
cấp mười, khi mới chỉ tưởng tượng đến những idea, những chiến dịch sẽ
làm. Chỉ cần hình dung thôi, tôi cũng có thể trải nghiệm rõ mồn một cảm
giác “biết ngay là nó sẽ tuyệt thế mà”, khi lần đầu nhìn những mẫu quảng
cáo chào đời từ các kế hoạch, các phác thảo mà tôi góp công.
Năm học cuối cùng ở Mỹ, tôi lao vào nhiều công việc làm thêm, dành dụm
tiền cho một quyết định liều mạng: đến Bangkok tìm việc. Không gia đình,
không bạn bè, không sõi tiếng. Bangkok trên thực tế là một nơi xa lạ.
Nhưng trong trái tim tôi, đấy lại là một cái tổ ấm áp. Tôi mong ngóng,
vẽ ra hàng loạt viễn cảnh nguy nga về những ngày mình sắp sống. Tôi
thích thú điên cuồng khi cuối cùng cũng sắp chờ được điều bấy lâu mình
khát khao.
Công Việc Đầu Tiên: Phục Vụ Cà Phê.
Trong
hai tuần đầu ở Bangkok, tôi gửi CV, gọi điện đến hàng loạt công ty quảng
cáo xin một cái hẹn với creative director (1). Lúc ấy là đầu tháng 7,
mùa các công ty quảng cáo ngập ngụa trong những chiến dịch. Khi tôi gọi
đến, họ đều bận, bận và bận. Các cô thư ký khuyên tôi chờ: vài ngày nữa,
tuần sau thì sếp sẽ về, sẽ rảnh, rồi tôi sẽ được xếp lịch phỏng vấn NẾU
họ cần người.Chờ. Và cầu nguyện rằng họ đang cần người.
Tôi
bắt đầu chuỗi giây – phút – giờ – ngày – tuần phấp phỏng. Ngay cả lúc
ngủ, tôi cũng nắm chặt cái di động. Biết đâu có một creative director
“điên điên” sẽ đọc CV của tôi vào đêm khuya hay sáng sớm, rồi phấn khích
quá mà gọi! Di động rung thì tim tôi cũng rung. Lại có những ngày cái
điện thoại bất động, còn trái tim và trí óc tôi vận động kiệt quệ. Tôi
thầm khấn niệm rằng đâu đó đang có người bấm số của mình, thông báo một
cái hẹn. Rồi tôi sẽ nhảy cẫng lên, hú hét ầm ĩ. Mà cái điện thoại vẫn
không nhúc nhích! Chờ. Tôi cảm thấy bất lực, nhỏ bé và yếu ớt, như đang
hai tay dâng cuộc sống cho người khác. Bây giờ tôi tiến hay lùi không do
chủ ý của mình, mà do một creative director nào đó có hứng thú gặp gỡ
một cô gái ngoại quốc non choẹt hay không.
Càng chờ, thời gian
càng trôi đủng đỉnh. Không để sự chờ đợi làm bản thân lờ đờ, tôi bắt đầu
hành trình city-tour. Điều yên tâm nhất khi sống ở Bangkok là sẽ chẳng
bao giờ nhàn rỗi. Bangkok, luôn luôn có chỗ để đi. Mỗi sáng thức dậy tôi
túi bụi với những dấu khoanh đỏ trên bản đồ. Tàu điện trên không, tàu
điện ngầm, xe buýt, tuk-tuk, taxi, đi bộ … Tôi di chuyển không ngừng
trong lòng Bangkok. Tôi tới hết tất cả các phòng triển lãm, phòng tranh,
các trung tâm mua sắm, các khu chợ đêm. Qua hết hai tuần, tôi đã có thể
vẽ ra cho riêng mình một tấm bản đồ Bangkok: Những địa chỉ dành cho
người đam mê sáng tạo hình ảnh và shopping.
Bangkok rất kỳ lạ.
Những nhân tố cấu thành đô thị mê ly này đối nhau chan chát, nhưng cũng
vì thế mà độc đáo. Nằm cạnh trung tâm mua sắm cao cấp Gaysorn chuyên bán
thời trang với giá 150.000 baht/cái (2) là một dọc những bàn gỗ tuềnh
toàng của các nghệ nhân đường phố – họ làm và bán trang sức, quần áo,
quà lưu niệm với giá chỉ 20-50 baht/cái. (Tôi thích vô cùng những vật
phẩm nằm trên những chiếc bàn gỗ đó!) Đối diện đền Erawan linh thiêng
tấp nập người khấn vái là một quảng trường chuyên tổ chức những tiệc
ngoài trời ầm ĩ, được tài trợ bởi các hãng bia rượu. Nắm tay, khoác vai
dập dìu trên phố là những đôi tình nhân đến từ hai quốc gia: chàng trai
Âu Mỹ cao lớn, trắng phau như gấu Bắc Cực và cô gái Thái Lan nâu óng,
nhỏ nhắn. Bangkok không có sự trung hòa. Bangkok rất thế này và rất thế
kia.
Nhưng có những lúc ngay giữa chuyến đi đang thú vị, một
niềm bi đát tự dưng kéo đến, khi tôi chợt nghĩ đến cái ước mơ đang mỗi
ngày bớt đi một màu sắc và nhiều thêm một mảng xám. Một công ty gọi tôi
phỏng vấn, họ nhận tôi, nhưng phút chót lại gặp rắc rối trong khâu visa
làm việc. Đã có quá nhiều người nước ngoài ở đó và theo luật pháp thì
không thể nhét thêm một người ngoại quốc nào vào nữa.
Tôi buồn
bã hết một ngày, thẫn thờ ngồi trong tàu điện trên không đi từ đầu Đông
sang đầu Tây Bangkok. Rồi lại từ đầu Tây ngược về đầu Đông. Toàn bộ thần
kinh và cảm xúc nhúng sâu trong đắng chát. Tôi nhận ra rằng ước mơ đâu
chỉ nằm gọn trong tay mình. Nó chịu sự đưa đẩy của muôn vàn điều kiện
khác: luật pháp, chính sách công ty và tiền. Số tiền dành dụm đã bắt đầu
không đủ cho các chi phí sống. Những đồng tiền đang siết chặt vòng vây
quanh tim tôi, bóp thoi thóp ước mơ. Hết tiền thì tôi sẽ phải rời
Bangkok.
Rời chuyến tàu điện cuối ngày, tôi đồng hành cùng sự
bất mãn ghê gớm về nhà. Tôi có tài, có ước mơ, nhưng sao không thể có
một cơ hội để chứng tỏ? Khởi nghiệp, cần nhất là tự tin. Nhưng niềm tự
tin trong tôi đang hư hao dần. Mọi cách vỗ vễ, trấn an đều không kết
quả. Không có tiến bộ thì làm gì có niềm tin. Chán chường và cảm thấy bị
ruồng bỏ, tôi run rẩy nhìn đôi bàn chân bước và tự hỏi mình sẽ đến đâu.
Ngay lúc ấy, mắt tôi lướt qua cái thông báo tuyển người treo ngoài cửa
một quán cà phê – một ngôi nhà gỗ kiểu châu Âu xưa. Sáng hôm sau, tôi
vào làm phục vụ tại đó.
Cũng không đến nỗi tồi! Ít nhất cũng có
một việc để vận động chân tay và một chút tiền để tiếp tục bơm sự sống
cho ước mơ – Tôi nhủ thầm với mình như thế trong lần đầu tiên đứng sau
quầy cà phê. Sự khởi đầu của công việc tạm bợ này chí ít cũng đem đến
cho tôi một niềm hưng phấn nho nhỏ. Ngày ngày, tôi xúng xính trong chiếc
tạp dề màu xanh lá, chuyên cần làm việc. Và cái di động lúc nào cũng
túc trực trong túi tạp dề. Tôi luôn chờ đợi một cuộc điện thoại có thể
thay đổi cục diện đời mình.
Ba tuần chớp mắt trôi qua. Giấc ngủ
trở nên đáng yêu vào những đêm thứ sáu và đáng sợ vào những đêm chủ
nhật. Đêm thứ sáu: sau đó là hai ngày nghỉ cuối tuần, tôi chẳng phải
phập phồng chờ điện thoại. Đêm chủ nhật: hôm sau là thứ hai, một tuần
mới mở ra với những cơn chờ đợi. CHỜ. Công việc dù luôn tay luôn chân
nhưng chưa từng làm tôi nhức mỏi. Chỉ những cơn chờ đợi khiến phần hồn
của tôi rệu rã thành từng khúc.
Sáng mai lại là một sáng thứ hai.
Người Cũ.
Buổi chiều, có một người khách đặc biệt bước vào quán cà phê: Sar.
Tôi đặt một cốc cappuccino trước mặt Sar. Cappuccino được làm theo cách
của riêng anh, rót thêm rất nhiều sữa không béo không đường và rắc một
lớp dày bột chocolate trên bề mặt bọt. Tôi làm cho mình một cốc latte và
đến ngồi đối diện Sar. Cạnh bên cửa sổ, trời mưa, gần Sar, trong tôi là
cảm giác đã – từng – có. Có thể đã từng có một buổi chiều mưa, tôi cùng
Sar ngồi bên cửa sổ bay bổng theo hương cà phê và mùi đất ẩm.
Chúng tôi yên lặng, mỗi người đùa chơi với suy nghĩ của riêng mình. Tôi
hình dung Sar của mùa hè ba năm trước tại Bangkok … Trái ngược với vẻ
hăm hở khám phá của tôi, Sar có thái độ bất hợp tác. Tôi thấy Bangkok
đẹp trong chính sự đối nhau chan chát. Sar lại cho là lai căng. Tôi thấy
Bangkok lạ với những món thủ công tự chế bán ở lề đường, mộc mạc nhưng
bắt mắt. Sar cho chúng là nghèo và bẩn. Tôi học lóm tiếng Thái mọi lúc
mọi nơi. Sar luôn chỉ nói tiếng Anh. Tôi ra sức đón nhận. Sar cố gắng
chối bỏ.
- Anh đã đi đâu mất?
- Anh bỏ học. Đi khắp
nước Mỹ. Về Thái Lan. Đi khắp Thái Lan. Sang châu Âu. Anh cũng đã sang
Nam Phi. Rồi về Mỹ. Rồi giờ thì anh ở đây, Bangkok.
- Tại sao lại đi nhiều như vậy?
- Anh muốn đi tìm … đi tìm … Đi tìm một cảm giác rất tuyệt vời giống
như em đã nói. Em nói khi ở Bangkok, chỉ cần bước đi, hít thở, mở mắt
nhìn, lắng tai nghe, em thấy thứ gì cũng tuyệt vời. Anh chưa bao giờ như
vậy khi ở nơi mình sinh ra, hay nơi mình lớn lên, hay bất kỳ một nơi
nào khác trên thế giới.
- … - Tôi chẳng nói gì, nhoẻn cười và
bắn thẳng vào mắt Sar ánh nhìn “Anh tiếp tục đi, câu chuyện đang hay.”
Khi một chàng trai đang có hứng thú kể chuyện đời mình thì tốt nhất đừng
nên cắt lời.
- Nhưng anh nhận ra một điều, nơi sống không quan
trọng. Đi đến đâu thì tâm anh cũng chỉ ngập một cảm giác thất lạc,
thiếu thốn. Nếu chưa gỡ được cái cảm giác ấy đi, thì ở bất cứ đâu anh
cũng sẽ tự hỏi mình đang làm cái quái gì.
Chúng tôi lại rơi vào yên lặng một lúc lâu.
- Ước mơ lớn đầu tiên trong đời, anh có còn nhớ?
- Anh không nhớ rõ nữa. – Sar ngập ngừng – Nhiều lắm. Nhưng không ước
mơ nào bền lâu. Anh chưa kịp thực hiện cái này thì đã lại thấy mình đang
ước mơ một cái khác. Bây giờ, anh đang muốn trở thành nhà văn, muốn
viết một cuốn tiểu thuyết.
- Anh có yêu ước mơ ấy không?
- …
Tôi và Sar chia tay hôm ấy đã không cho nhau số điện thoại hay email.
Chúng tôi gặp gỡ thế là đủ. Năm xưa khi anh biến mất, tôi nhẹ tâng. Bây
giờ, cũng thái độ nhẹ tâng ấy: Mỗi người bước vào cuộc sống của tôi đều
có một vai trò nhất định. Hết vai trò, họ phải đi.
Trong cuộc
sống tôi, Sar đóng vai một lời nhắc nhở. Nhờ anh, tôi nhận ra mình may
mắn rất nhiều. Tôi có một ước mơ để yêu. Một ước mơ để chuyên tâm và
chuyên cần, để không phải rảnh rỗi đấu tranh với đủ loại cảm giác thất
lạc, thiếu thốn, đang–làm–cái–quái–gì. Một ước mơ để dù bước một mình,
tôi vẫn không cô đơn. Nhất là tôi có toàn quyền với ước mơ của mình,
không như với con người – họ muốn đi hay ở thì tôi chẳng cách chi tác
động. Sở hữu một ước mơ là lời chúc phúc ngọt ngào nhất của cuộc sống.
Quyết Định Mới.
Đã từng có lúc vừa rửa cốc, vừa hít hà căng tràn hương cà phê đắng dìu
dịu, tôi thấy bằng lòng. Tại sao phải gồng mình chen chân vào quảng cáo,
cái ngành cạnh tranh nhất nhì Thái Lan? Trong khi bây giờ, ngày ngày
tôi có thể thảnh thơi pha cà phê và ngắm thời tiết giao mùa; mỗi cuối
tuần tôi được tung tăng ở các phòng tranh, các chợ lề đường. Tôi có thể
để ước mơ lớn của mình bé nhỏ dần, kém quan trọng dần rồi trở thành ký
ức? Pha và hít thở cà phê, hay bất cứ công việc nhàn nhã không cố gắng
nào khác là điều mà tôi muốn nhẫn nại làm đến hết cuộc đời?
Nơi
sống không quan trọng, cảm giác là quan trọng – Không rõ điều này đúng
được mấy phần và có thể áp dụng được cho bao nhiêu người. Nhưng lúc này,
nó đang vận vừa vặn vào hoàn cảnh của tôi. Tôi vui khi được ở Bangkok,
nhưng cũng biết rằng đã đến lúc phải đi. Bởi tôi đang bắt đầu ngập ngụa
trong bất mãn, nghi ngờ, mất kiên trì. Tôi cần phải tìm lại phiên bản tự
tin, kiêu hãnh và hồ hởi sống của mình. Tôi không thể đứng chôn chân
trong cuộc sống. Tuyệt đối không!
Tôi thôi việc ở quán cà phê
và nán lại Bangkok thêm một tuần. Một tuần cuối cùng để chờ đợi. Tối thứ
tư, tôi đang online gửi CV đến các công ty quảng cáo ở Việt Nam và
Singapore thì bỗng góc màn hình nhấp nháy, báo hiệu một email mới. 9:10
tối. Một creative director hẹn tôi phỏng vấn vào thứ sáu. Quảng cáo thật
là một ngành bận rộn và không có giờ công sở theo đúng nghĩa giấy tờ.
Hai ngày nữa, lại thêm một cơ hội. Tôi bước đến cửa sổ, hướng mắt về
phía đường tàu điện trên không. Một chuyến tàu điện phóng vụt qua. Ngay
lúc ấy, ý nghĩ “sáng mai mình phải chạy” đến trong đầu tôi.
***
Tôi cảm thấy choáng, nên ngừng chạy, đứng chống tay vào một cột đèn.
Hai chân hơi khụy, nửa thân trên chúi về phía trước và miệng hồng hộc
thở. Tôi ngờ rằng những mạch máu quanh cổ đang trống rỗng. Cũng tốt. Máu
ít lên não chừng nào thì tôi càng bớt nghĩ ngợi chừng ấy. Hôm nay, tốt
nhất là tôi đừng nên suy nghĩ, nếu không thì sẽ tự dìm chết mình trong
những suy toan, giả sử, lạc quan lộn xộn với bi quan. Hôm nay, tôi chỉ
muốn chạy đến kiệt sức. Vì ngày mai là ngày hẹn phỏng vấn. Vì tối qua
tôi đã nghĩ thấu đáo và hài lòng trọn vẹn với suy nghĩ ấy, không muốn vẽ
thêm ra những viễn tưởng tương lai khác. Tôi đã chắc chắn rằng: Nếu
Bangkok không dành cho một cơ hội, tôi sẽ đi. Làm mới mình một chút, rèn
dũa mình một chút, tích lũy thêm một chút. Thời gian tíc tắc qua. Nếu
phải đi, rồi cũng sẽ có một ngày tôi trở về trong lòng Bangkok và được
bận rộn phấn đấu trở thành nhà quảng cáo tài ba.
Tôi tiếp tục
chạy. Hôm nay, tôi sẽ chạy như con thoi trong lòng Bangkok. Và sẽ có một
ngày của rất nhiều năm sau, tôi bắt đầu buổi sáng bằng cách xỏ giày vào
và chạy trong lòng Bangkok. Tôi sẽ vừa chạy, vừa nhớ về những ngày đang
sống đây: Một cô gái nhỏ với ước mơ lớn, tìm đến Bangkok vì yêu điên
cuồng ước mơ ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét