Ngày xưa mình rất sợ học nhạc, cô giáo gọi lên bảng đọc nốt nhạc thì chân tay j cứ run cầm cập, phải ghi nốt nhạc ra rồi học thuộc trước ở dưới, lên bàn cô là chỉ đọc vèo vèo xong rồi chạy về thôi....Hồi đó học nhạc như một cực hình....Vậy mà chả hiểu sao lớn lên lại có sở thích nghịch ngợm tập hát vu vơ hoặc ngồi nghịch đàn piano trong ipad của mấy chị. Những điều mình kể trên không phải là gì quá cao siêu để chứng tỏ sở thích âm nhạc hay gì cả, chỉ là sự ngạc nhiên cho chính bản thân sau này lại đột nhiên quan tâm đến âm nhạc. Còn nhớ hồi nhỏ đi học anh văn, cô giáo đã hỏi con không thích nghe nhạc để giúp nâng cao vốn tiếng anh ah? Lúc đấy đã rất hùng hồn tuyên bố, dạ không cô ạ, con thấy âm nhạc nước ngoài nó vô bổ kiểu gì ấy. Nực cười thật, bây giờ mình lại ngày nào cũng nghe US-UK....Còn nói về nhạc không lời, lúc ngồi nghe hai bài này, trong đầu đã nghĩ ngay đến ước mong mình có một cây đàn và biết đánh đàn (2 yếu tố cần và đủ nhỉ :)) ) để có thể đánh hai bài này
http://www.woim.net/album/5194/the-road-to-you-2010.html
http://www.woim.net/album/4840/shall-we-love-2012.html
Nếu trình cao hơn thì ước gì mình đánh được bài Tong Hua - bài hát yêu thích nhất của mình...Nói thế nào nhỉ, bài hát đó là bài hát đầu tiên về tình yêu mình được nghe. Nhớ hồi đó ông anh họ bật lên ngêu ngao tập hát tặng người yêu, mình mới tò mò coi thử, sao thấy toàn tiếng Trung, chả hiểu gì, nhưng bị ấn tượng bởi giai điệu. Có chút gì đó tiếc nuối, có chút gì đó da diết, mà bản thân không lý giải nổi. Sau này có lúc ngẫm lại, bỗng phì cười, chắc tại mình đến với tình yêu đầu tiên đã là sự tiếc nuối thì có lẽ duyên cũng lận đận như thế. Thôi kệ, thưởng thức âm nhạc cái đã :)
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tong-Hua-Guang-Liang/IW87AOCI.html ( Bài này hình như phải nghe Guang Liang thì mới đúng là bản gốc - sau này nhiều ca sĩ cover mình không thích bằng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét