Hôm nay tôi che giấu thành công cái nỗi buồn cứ ngày một lớn dần của mình trước cô bạn thân 8 năm. Tôi mỉm cười vì càng ngày vỏ bọc mình tạo ra ngày càng nhiều và hay hơn, có chút đắng trong đây....
Chuyện viết chì hồng đã trở thành quá khứ, nhưng vẫn nghe nhói nhiều và đắng nghét....Nỗi lo commercial law cũng ùa về làm bản thân cứ ngột ngạt trong chính mê cung negative feeling mình tự tạo.....Và bây giờ cũng sợ con người hơn....sợ những điều giả dối, sợ lời nói ngọt ngào....sợ ko dám coi những câu chuyện cổ tích....Qúa xa vời cho 1 kết thúc có hậu.....
Thấy bạn chụp hình đi chơi biển mà lòng buồn rười rượi, nhớ biển như nhớ sự bình yên thanh tịnh vốn đã đi vắng rất lâu trong chính con người mình.....Tự dưng nhận ra bạn có chút j đó khang khác nữa, nhưng k dám nói, chỉ sợ bản thân nhạy cảm quá mức cần thiết, giờ tìm cách ẩn mình đi, giấu những nỗi buồn bằng gương mặt lúc nào cũng tươi cười, bằng công việc bận rộn, có lẽ là liều thuốc duy nhât hữu hiệu lúc này....
Đắng nhưng vẫn phải ăn kẹo vào để tự truyền cho mình sức sống đi tiếp.....
Ps: có những lúc đêm về thế này, nghe nhạc mà nước mắt ứa ra, thèm - thèm kinh khủng lắm...một cái ôm, một cái quàng tay qua vai một người nào đó ko quan trọng giới tính, chỉ để thấy mình có cái gì đó dựa vào, an yên và có thể khóc ngon lành như 1 đứa trẻ, cho bao đắng nghét đó trôi đi....nhạt nhòa....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét