Quan niệm sống của Công Vinh cũng khá rõ ràng khi không chịu
bỏ lỡ bất cứ phút giây nào trong cuộc đời: "Nếu số phận không cho mình
là thiên tài thì mình có quyền tự tạo ra được số phận" - Thủy Tiên chia sẻ về chồng
Không khoe khoang hay tự cao, Công Vinh đang sở hữu một vũ khí bí mật mà chỉ vợ anh biết. Đó là "niềm tin vào bản thân".
(Zing news)
Làm trắc nghiệm nó cho ra kq nè :)
Bạn thuộc mẫu người cân bằng giữa hai cá tính hướng nội và hướng ngoại.
Bạn không từ chối những cuộc vui chơi, tụ tập hay né tránh việc giao
tiếp với người lạ, nhưng bạn lại ít khi cởi bỏ lớp phòng vệ để người
khác có thể tiến lại gần. Gần như phần nhiều những người xung quanh đều
nhận xét bạn là một người tuy ôn hòa, dễ tiếp xúc nhưng lại khó gần gũi.
Bạn ít khi mở lòng hay để cho một ai đó chạm vào nội tâm, suy nghĩ của
bạn. Dường như bạn chỉ muốn giữ lại những điều đó cho riêng bản thân
mình mà không muốn chia sẻ cùng ai.
Bạn
thà chìm vào một thế giới bình yên, tĩnh lặng chỉ có một mình còn hơn
là phải chịu sự ồn ào, náo nhiệt của những cuộc vui. Bạn hơi có chút lập
dị và xu hướng tách biệt cộng đồng. Không hẳn là bạn không thích kết
bạn, chỉ là bạn không biết làm sao để kết bạn mà thôi. Nhiều khi bạn
muốn mở rộng thế giới của bản thân hơn, nhưng lại e ngại những tổn
thương có thể xảy đến. Co mình lại và hi vọng điều đó có thể bảo vệ bản
thân nhưng như thế thì bạn sẽ chẳng bao giờ trưởng thành được. Mạnh dạn
lên, rồi sẽ ổn!
***********************************************
Đấy là lần đầu tiên cô vất cảm xúc lên đường ray thời gian. Quay. Quay.
Quay. Cô năng nổ tham gia cuộc sống. Cô hoạt động nhiều hơn, cạnh tranh
nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn, va chạm nhiều hơn. Cô lại vài lần nữa vất
cảm xúc lên đường ray thời gian.
“Are you feeling okay?”. Ngày xưa, mỗi khi cô bí xị về nhà, anh chỉ luôn
ngắn gọn như thế, không bao giờ đòi hỏi được biết cặn kẽ hơn. Anh thừa
biết rằng có vặn vẹo cũng chẳng nhận được câu trả lời cụ thể, vì My luôn
tin mình đủ khả năng tự giải quyết các vấn đề riêng. Tất cả cô cần là
một vòng tay ôm mình thật chặt, một cảm giác yên bình và an toàn trong
giây lát, rồi sau đó cô sẽ mạnh dạn quyết định và đương đầu. Eisuke luôn
hiểu. Eisuke đã luôn hiểu.
-Có muốn kể tôi nghe không? Một nhười xa lạ sẽ chẳng biết phải đem
chuyện bí mặt của em kể cho ai nghe –anh lại nở nụ cười hiền hòa
Định hình được cảm xúc trong lòng là một việc khó. Định hình được những
chuyện, những nguyên nhân đã gây lên cảm xúc ấy còn khó hơn. Trong đầu
tôi hình ảnh những ngày vừa qua, những ngày đã qua lâu lắm rồi bắt đầu
được tua ngược. Hình ảnh. Hình ảnh...
Người khôn ngoan là người biết giữ bản thân mình cho chính minh. Tôi
từng ảo vọng rằng trên thế gian này sẽ có ít nhât một người, đang tồn
tại ở một nơi nào đó, để cho tôi dựa vào. Nhưng thật ra nào có ai như
thế. Chỉ có chúng ta tự sống những ngày của mình. Tự thổi nến mừng sinh
nhật. Tự ngắm tuyết đón giáng sinh. Tự thầm thì “Happy New Year”. Tự mỉm
cười và nói “mình thật cừ” trước những thành công. Ít kỳ vọng, ít hoạch
định cuộc sống, ít ước mơ, ít cười, ít khóc. Giữ bản thân như...
-... Như một tờ giấy trắng. –anh kết thúc câu nói của tôi, rồi quay mặt về phía những mái nhà phủ đầy tuyết.
Tôi khẽ rùng mình. “Như một tờ giấy trắng” –anh đã thốt ra chính xác
những con chữ có trong đầu tôi. Nhìn vào mắt anh tôi thấy một không gian
mông lung. Nhìn vào mắt anh đột nhiên tôi có cảm giác như nhìn vào đôi
mắt của chính mình.
-Cái cảm giác rằng cuộc sống mình, những
chuyện xảy ra đến với mình đều không đúng. Cái cảm giác chông chênh. Cái
cảm giác chỉ muốn được một mình –Anh quay sang nhìn tôi, giọng nói ấm
áp, mượt mà –Chúng ta giống nhau.
-Đúng. Tôi đã quan sát em hồi lâu trước khi đến gần em. Nhìn em, tôi
thấy như đang nhìn chính mình. Những bước chân một mình. Những động tác
xoa tay, giũ chân, kéo khăn quàng để tự làm ấm mình. Tưởng như đơn độc
mà lại không. Là em đang bận rộn trong vùng đất của riêng mình. Là em
đang gặp chút bế tắc.
-Nói về chuyện của người khác thì luôn dễ dàng mà! –Anh buông tay khỏi mắt tôi.
-Nếu tôi có cơ hội chạy theo điều mình muốn... – Tôi nói chậm để tìm từ
ngữ thích hợp nhất, dù sao tôi cũng đang cố gắng làm dịu tâm trạng cho
anh mà-...dù cơ hội ấy nhỏ bé, dù tôi có phải vất vả, khổ sở thế nào,
tôi vẫn sẽ quyết tâm giành cho được thứ mình muốn.
Nụ cười có quyền năng cướp mất linh hồn của người đối diện. Anh đưa tay
lên, cấu nhẹ vào má tôi, có ý kéo nụ cười của tôi rộng ra:
-Cười tươi lên, đời đẹp lắm!
Rồi anh quay lưng bước đi.
-...-Tôi không trả lời câu hỏi của anh, chỉ khẽ lắc đầu –Em đến Hong
Kong để thực tập trước khi tốt nghiệp. Sớm thôi, em sẽ thành một
holtelier. Nhưng những lúc cơ thời gian để rọi thẳng vào cuộc đời mình,
em lại không chắc là mình đang đi đúng, làm đúng. –Tôi hớp một ngụm cafe
–Em không tập trung. Em vẫn muốn làm cái này một tí, cái kia một tẹo.
Em không chắc là mình có thể toàn tâm toàn ý để theo đuổi con đường của
một hotelier. Em muốn viết. em muốn lên các kế hoạch. Em muốn di chuyển.
Nhiều nhiều lắm.
-Tại sao lại phải gò bó bản thân vào chỉ một việc?
-một số người chỉ có một và chỉ một mục tiêu trong cuộc sống. Một số người có nhiều hơn một mục tiêu. –Anh nhẩm nha từng chữ,Nếu em có nhiều và có đủ khả năng thực hiện hết thì cớ gì em lại bắt mình chọn? Cớ gì em lại kìm hãm bản thân?
-Cố lên cô gái! –Tay anh ghì một bên vai tôi. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt
mạnh mẽ đầy cổ vũ –cứ bước đi và hái những ngôi sao mà em muốn. Đùng
ngại thất bại. May mắn sẽ đến với người nào không biết mệt mỏi đi tìm
nó. Và khi may mắn đến nó sẽ đến theo một hàng dài.
-Đùng bao giờ khư khư giữ mình như một tờ giấy trắng. giấy làm ra là để
được viết lên cô bé ạ! -Anh nhìn sâu vào mắt tôi, nói cùng một nụ cười
hiền như bột. giống hệt nụ cười đầu tiên của anh mà tôi nhìn thấy ở
Hallstatt hơn hai năm về trước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét