My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

Suy nghĩ và nhận thức

Nước mắt cứ chực rơi mà ko khóc được, dạo này thấy mình yếu đuối kinh khủng, chỉ trách mình luôn tự làm đau mình....
Bật bài Tong Hua lên và ngồi viết ra những nỗi lòng của hôm nay...

Love vẫn là 1 khóa học chưa tốt nghiệp được, nhất là khi bản thân cứ tự tưởng tượng rồi tự huyễn hoặc mình và lại tự đau một mình. Tôi đã quá nghĩ nhiều về cảm xúc ban đầu, chút say nắng rồi cứ để nó khiến mình chìm mãi chẳng bao giờ tỉnh để nhìn ra đâu là đúng và đâu là sai. Đã nhấn nút hide in new feed để bản thân chấm dứt sự huyễn hoặc ko lý do này. Yếu đuối và cô đơn một khoảng thời gian để thấy bản thân cần mạnh mẽ hơn. Chỉ là vậy thôi !
Còn về MK, 1 sự ngỡ ngàng và tiếc nuối....Tôi đã nghĩ MK là một người tốt, nhút nhát và cần sự hỗ trợ để có thể hòa đồng hơn. Nhưng ngược lại những gì tôi đã nghĩ, MK đến một lúc nào đó lại có thể thay đổi đến chóng mặt và lại làm nô lệ cho những cánh hồng ngát hương.... Tôi chỉ bik mỉm cười trước sự thay đổi đó rồi quay lưng đi. Đúng thật là để hiểu một con người thật không dễ dàng gì. Tôi chọn cách im lặng,đắng cứ dâng trong lòng. Tạm biệt thôi ! 1 người bạn cũng ko thể, đến gì là hơn?
Hôm nay vừa học xong Bcom, tôi tự kỉ vì điểm ko như mong đợi, lại thấy bọn mặt đểu giả vênh váo cười, ah lần trước mày ko chịu present về culture thì tuần này mày fai present về competitive advantage, một cái khó nhằn và khô khan, cho đáng haha. Gương mặt vênh váo kèm theo cái nhếch mép cười khiến tôi chỉ muốn giơ tay lên đấm một phát. Đợi đấy ! Tôi yếu đuối đủ rồi, giờ chờ tới giờ take revenge !
Còn tất cả năng lượng bơm vào người tôi giúp tôi quật ngã cái sự yếu đuối đáng ghét, tự mình vụt đứng dậy? Bạn biết từ đâu ko? Gia đình !
Hôm nay ba về, mẹ nấu nhiều món ngon, tôi thì đang bệnh nên lừ đừ, vào bàn ăn mà ko liến thoắng làm trò hề được như mọi khi. Thấy ba mẹ nói chuyện, tự dưng thấy cái sự yếu đuối của mình ko đáng.... Lại nghe ba kể chuyện thằng em họ tôi ở quê, nhà nó nuôi heo, chiều nào đi học về cũng quăng cặp sang 1 bên, xách xô sang quán nhậu kế bên nhà người ta lấy đồ ăn thừa về cho heo. Còn cậu ruột nó thì lại ỷ giàu, thích show off, cho mỗi đứa con trai mỗi thằng 500 ngàn ăn bánh lặt vặt, như là dằn mặt thằng em họ tôi, cho nó nhục. Nó rấm rứt chạy về kể với mẹ, khóc ngon lành vì tủi. Tôi nghe mà cứ mím chặt môi, tức thay cho nó....Ba tôi mới nói với nó 1 câu thế này: Hồi đó ba tôi cũng fai vác thùng đi xin người ta đồ ăn thừa về nuôi heo, người ta cho có một ít, nhưng mỗi lần vậy mừng lắm, vì tích cóp lâu dần được thì có cho heo ăn, thì heo mau lớn, bán có tiền....Uh lúc nào cũng vậy, chính cái tuổi thơ khó khăn vất vả và hành trình lập nghiệp từ hai bàn tay trắng của ba là thứ truyền động lực cho tôi mạnh nhất. Tôi nghe mà mím chặt môi, tự hỏi bản thân tại sao mình phải lãng phí thời gian ủ ê trong những cảm xúc tiêu cực để nhận được cái nhìn khinh bỉ của người khác?
Ba mang cái hộp của bà ngoại gửi từ quê lên, cứ dặn dò ba tôi phải trao tận tay tôi. Cái hộp màu trắng, cái nắp ngả vàng. Ở trong là vỏ bọc mì gói Thái, tự dưng lúc cầm lên chợt nhớ cái gian bếp của ngoại ở quê, chợt nao lòng......Nhớ ngoại, nhớ cái nhà bếp đó, nhớ cái dáng lết thết đi của ngoại vì chân yếu....Tư dưng ứa nước mắt mà lòng cố kiềm....Mở vỏ bọc mì gói ra, ở trong là một cái bọc màu trắng được cột thun kĩ lưỡng, mở ra nữa là mấy cục socola mĩ ngoại gom góp để dành cho tôi.....Nghẹn lời.......
Ăn xong bữa cơm, bụng no nê, tôi chui lên phòng và tự hỏi bản thân, tại sao tôi đang sống trong sự no ấm đầy đủ, có sự yêu thương của người thân, tại sao tôi lại cứ đắm mình trong những thứ buồn ko đáng? Giờ thì vứt nó lại đằng sau và làm những thứ cần phải làm
Chỉ vậy thôi


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét