My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

ádfoasdfjk

Đêm dài buồn quá....Chân thì cứ cuồng muốn đi, mà bài vở thì cứ chất đống lên....Hôm nay ngồi điền form cho sự kiện sẽ tham gia vào tháng 9 ở Philipines, lại nhớ cái giây phút mình hồi hộp điền form cho EVG lúc chuẩn bị lên Gia Bắc.....Cũng hồi hộp lúc đi interview, cũng nhiều suy nghĩ lo lắng lắm...Đi làm chi để bây giờ những kí ức đó chẳng thể xóa nhòa....Lúc ngồi viết lại những dòng kỉ niệm về Gia Bắc, nỗi lòng vẫn đau đáu, vẫn nhớ lời tâm sự với thằng bạn Sing: tao bị ám ảnh bởi đôi mắt những đứa trẻ, những người dân nơi đó. Tao cũng muốn là một K'Hạnh như người ở đó.....Đêm nay ngồi làm bài, gặp cô bạn nhảy vào than buồn vì người bạn thân lâu năm thay đổi, tôi tự hỏi mình có thay đổi ko và bạn bè mình có buồn vì sự thay đổi đó không? Đọc những cái dòng đã viết cho tụi nó lúc lên máy bay về nước, lòng lại xát muối. Uh lúc đi thì ai cũng I MISS YOU này kia, nhưng về rồi thì mấy ai còn liên lạc, chỉ có kỉ niệm và khoảnh khắc ở Gia Bắc là mãi mãi ở lại. Chỉ vậy thôi.....Đêm dài trằn trọc, tự dưng nhớ cái lều trong thư viện, tiếng gió rít qua cái cửa bằng tre nứa tạm bợ lùa vào lạnh buốt. Nhớ buổi sáng trùm mấy cái áo khoác ra đánh răng, hít cho căng lồng ngực cái bầu ko khí trong lành ở đó, thích thú đứng trên nóc cái nhà tắm nhìn từ trên cao, bao phủ cảnh vật Gia Bắc....một màu xanh ngút ngàn, một màu trời bình yên, tất cả vẽ nên một Gia Bắc quá bình yên và hoàn hảo trong mắt tôi, để đến khi xa rồi, trở thành nỗi nhớ khắc khoải......Thích làm một người dân ở đó, đi bộ như họ, chân cũng lấm lem bùn đất như họ, cũng đội nón lá như họ, cũng leo lên những con dốc đất badan đỏ quạch, cũng đi thăm hỏi tình hình sức khỏe, cũng được họ niềm nở đón vào nhà ngồi kể chuyện như là con cháu trong nhà........Sao mà càng nhắc càng buồn càng nhớ da diết......Gia Bắc ơi bao giờ gặp lại?
Tôi có những nỗi ức chế ko bik tỏa cũng ai.....tôi biết mình vẫn còn giá trị sử dụng với 1 người nên bây giờ mới đi chung với nhau hàng ngày như thế.....Nhưng tôi biết sớm muộn j cũng sẽ có ngày người đó trở mặt với tôi, đâm cho tôi những nhát chí mạng, nhưng giờ tôi nên làm gì? chính tôi cũng ko bik? Tại sao muốn đi tình nguyện ở bất kì nơi đâu, đều phải rủ người đó đi cùng, giống như một sự đảm bảo với mẹ rằng, con có bạn đó đi cùng rồi con ổn, ko sao. Tại sao cái số phận con một lúc nào làm gì cũng phải có người kè kè ở bên, tại sao phải cố gắng sống nhịn người khác, mong họ ưu ái yêu thương quan tâm mình chỉ vì mình con một, ko có anh chị em? Tôi cứ muốn hét lên hàng vạn lần câu hỏi như vậy? Cho thỏa nỗi ức chế trong lòng bấy lâu nay, có gì đó dồn nén, có gì đó âm ỉ mà không thoát ra được. Đến khi bùng ra rồi, tôi e nó sẽ là dữ dội.......
Tôi nên làm gì...........! Biết mà ko thể làm gì là cái khó chịu nhất !

2 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. nỗinhớ Gia Bắc of b t hiểu, những kỉ niệm đó k thể nào phai nhòa dc và đó là 1 tài sản tinh thần rất lớn, nó sẽ là động lực để b cố gắng, để b nỗ lực và cũng là minh chính cho sự cố gắng và khát khao cống hiến of b. mỗi khi bùn, nhớ về GB, hãy vui lên vì b rất may mắn có dc những kí ức đẹp như thế :) . còn ng` dc nhắc đến trong blog, t biết b nhắc đến c C. t cg k thích và k yên tâm khi b đi vs c quá nhiều khi biết rằng c cg chỉ lợi dụng b thôi. phải từ từ tạo khoảng cách thôi, t cg hiểu nỗi khổ khi b fải rủ bả đi chung để mẹ b yên tâm, nhưng t thấy 1 điều rằng, b vs ba k hợp nhau, 2 tính cách k thể hòa nhau dc, nên mỗi lần đi chung, đều mang tới cho b 1 cảm giác k thoải mái để thể hiện bản thân mình, những lần sau, hay b cứ cố thử thuyết phục mẹ cho đi 1 mình đi, b cg đã trải nghiệm rồi, và trở về an toàn, nói mẹ chẳng lẽ k thử tin tưởng b dc 1 lần sao...khi đi vs ng` mới, nhưng rồi cg trở thành ng` quen thôi. hy vọng sau chuyến đi thái về, mẹ b sẽ có cái nhìn thoáng hơn. hãy quan tâm tới cảm nghĩ of mình trc tiên nhe, tất cả mún tốt đẹp đều phải xuất phát từ cái tâm, cho nên hãy làm những việc để tinh thần b thực sự vui và thoải mái, đừng cố ép mình quá...như việc đi chung vs c C chẳng hạn...cố lên bạn tui ơi!!! dù b có gặp bất cứ chướng ngại vật nào, cũng hãy mỉm cười cảm ơn nó đã cho b 1 cơ hội để trưởng thành hơn, k có những chướng ngại vật đó, chúng ta hoàn toàn k thể tiến tới dc những cánh cửa ước mơ của mình :)

    Trả lờiXóa