My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Đọc note của chị Chip và lại suy nghĩ

Ước mơ và chờ đợi

July 18, 2013 at 9:08pm
Hồi ở Kolkata, Ấn Độ, mình có ở nhờ nhà một người bạn tên là Antoreep và có may mắn được mẹ Antoreep chăm sóc như con đẻ. Bình thường nhà dì có người giúp việc nấu ăn, khi mình ở đấy, dì Ramita (tên mẹ Antoreep) đích thân nấu ăn để đảm bảo mình được ăn đúng đồ ăn Kolkata. Bận rộn công việc là thế, dì vẫn dành thời gian nấu cho mình ăn thử những món đặc biệt mà thường chỉ được ăn trong ngày lễ. Buổi sáng mình có đi đâu sớm dì còn dậy trước cả mình, gói ghém đồ ăn cho mình mang theo. Dì kể, dì quý mình bởi thấy mình đi, dì như được sống lại ước mơ ngày trẻ. Ngày xưa, dì với chồng cũng từng có ước mơ khi nào dành dụm đủ tiền hai người sẽ cùng nhau đi du lịch. Nhưng rồi bận rộn những lo toan cuộc sống: hai người cần tiền nào là để mua nhà, để cho con đi học, để dành dụm tuổi già, ước mơ chưa kịp thực hiện thì chồng dì đã qua đời. Vậy nên, dì muốn làm hết sức mình để giúp mình thực hiện được ước mơ của mình. Dì vừa kể vừa ngân ngân nước mắt.

Dì Ramita là một trong rất nhiều người mình biết vô tình rơi vào cái bẫy "chờ đủ tiền". Đôi khi cái giá phải trả cho sự chờ đợi này là cả một cuộc đời và một ước mơ không bao giờ thực hiện được.

Cuộc sống là một vòng xoáy luôn chuyển động không ngừng, cuốn theo nó tất cả mọi thứ không có chính kiến và quyết tâm. Thật dễ để sa vào một nhịp sống mình cho là thoải mái để rồi không bao giờ thay đổi. Thật dễ để cắm đầu những lo toan cơm áo gạo tiền, để rồi nhìn lại, thấy bây giờ mình vẫn chẳng khác gì năm trước. Vẫn hàng ngày làm một công việc mình không thích chỉ để kiếm "đủ tiền", vẫn tối tối lên mạng giết thời gian, vẫn cuối tuần tự hỏi bản thân đi đâu làm gì nhỉ, vẫn thỉnh thoảng thấy tim đập thình thịch khi tình cờ đọc được cái gì đó khiến mình nhớ đến một gói những dự định chưa bao giờ thực hiện được.



Có một người mà phương châm sống mình rất thích, đó là Richard Branson. Ông luôn làm một việc khi thấy cơ hội cho việc đó, chứ không bao giờ ông chờ đủ tiền. Không đủ tiền, ông đi vay. Không vay được tiền, ông tìm cách khác xoay xở. Và rồi như ngạn ngữ Việt Nam nói: "cái khó ló cái khôn", hay như bên Trung Đông người ta vẫn tin rằng: "Nếu bạn thực sự có mong muốn làm một điều gì đó, cả vũ trụ sẽ góp sức giúp họ.", Branson luôn tìm được cách thực hiện được điều mình muốn mặc dù chưa bao giờ ông có đủ tiền để làm điều đó. Ông biết được rằng: "chờ có đủ tiền" đơn giản không phải cách ước mơ vận hành. Bởi đầu tiên, tiền không bao giờ là đủ. Càng làm ra nhiều tiền, nhu cầu của ta lại càng cao. Luôn có những cái mới mà ta muốn. Luôn xuất hiện những cái tức thời khiến ta quên đi những cái thực sự quan trọng. Bởi một lý do khác, khi "có đủ tiền" thì đó không còn là một thử thách. Mà cuộc sống sẽ thật là tẻ nhạt biết bao nếu không có thử thách.



Một trong những quyết định quan trọng nhất với mình đến thời điểm này là một quyết định "không có đủ tiền": từ bỏ tất cả để thực hiện ước mơ "đi" với hành trang chuẩn bị quá ư sơ sài và một túi tiền gần như rỗng tuếch. Một giây phút bồng bột đã đẩy mình vào một cuộc phiêu lưu mà có trong giấc mơ bay bổng nhất mình cũng không thể tưởng tượng được. Dĩ nhiên, nó không dễ, nhưng mình không bao giờ hối hận. Mình được nhiều hơn mất, và sau tất cả nhìn lại, những cái mất là quá nhỏ so với những cái được, đến mức bạn gần như chẳng còn nhớ đến nó ngoại trừ tác dụng của nó như một bài học quý giá cho suốt cả cuộc đời. Một trong những bài học đó là không bao giờ đến lúc có đủ tiền. Nếu mình chờ, thì có lẽ đến tận bây giờ mình vẫn còn đang ở Việt Nam đọc về hành trình của những người khác đầy ghen tị, thèm muốn. Tính đơn giản, với những công việc mình đã từng làm ở Việt Nam và Malaysia, không bao giờ mình có thể tiết kiệm đủ tiền để thực hiện chuyến đi như mình thực hiện ngày trước.

Còn bạn thì sao? Có điều gì đó bạn tha thiết tha thiết muốn thực hiện mà vẫn chưa thực hiện được chỉ vì bạn chưa có đủ tiền không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét