My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 25 tháng 1, 2015

Lòng cha mẹ

Sao con không hiểu lòng cha mẹ sớm hơn?

**Ngày 1:
Mẹ: nè, đi siêu thị, ba mày cứ nằng nặc đòi mua cái hộp giở cơm này cho mày nè. Nói ổng là nhà có hộp nhựa rồi mà ổng ko chịu, kêu nhựa mà giở đồ nóng là độc hại lắm. Mắc tiền mà ổng cứ cúm na cúm núm đem tận ra quầy tính tiền, tự tay tính cho mày đó
Mình: im lặng ko bik nói j


**Ngày 2:
 - Buổi sáng:
Mẹ: Ủa Tủn nó ở đâu con?

Mình: Chị ấy thuê nhà bên Q7 đi làm cho gần, còn nhà ba mẹ c ấy ở Bình Thạnh. Cơ mà c ấy ở với 2 người đó lâu rồi nên thân lắm, toàn kêu bằng bà ngoại với chị ko ah

Mẹ: Ủa zay hả? Hay để bữa nào hỏi nó coi nó muốn qua đây ở với mẹ ko *cười tủm tỉm*, mốt con đi rồi thì có nó ở với mẹ

Mình: Im lặng, tiếp tục ăn

Mẹ: Từ hồi có Mai vs Linh xuống thấy con nói cười nhiều hơn, cái này là sự thật phải công nhận. Hồi trước ở 1 mình riết như tự kỉ. Tui sợ nó bị tự kỉ quá tời, may mà có mấy đứa này xuống, thấy đi học về nói cười nhiều hơn, chứ hồi trước toàn đi học về rồi chui rúc vô trong phòng. Bởi zay có 2 đứa này xuống tuy phải lo thêm 2 đứa, nhưng mẹ thấy con đỡ hơn hồi xưa, nên thôi ko nề hà gì.

Mình: Im lặng sững sờ và tiếp tục ăn 

- Buổi chiều:
Mẹ: Ủa Tủn nó thuê nhà trọ ở với ai vậy? Thuê chỗ đó chắc cũng phải quen mới kêu 2 người đó bằng bà ngoại và chị chứ nhỉ?

Mình: Con cũng ko bik, cái đó hơi riêng tư con ko hỏi. Mà sao chiều giờ mẹ hỏi vụ chị Tủn hoài vậy? Mẹ muốn chị ấy sang ở thật ah?

Mẹ: Giờ ăn ko bik nói cái gì nên hỏi vậy đó được ko?

Mình: Im lặng và một nỗi buồn dâng lên trong lòng......

Ba mẹ đang bước qua cái dốc bên kia cuộc đời, cũng sợ cảnh 2 ông bà thui thủi trong nhà, ko con ko cháu buồn. Mình giống như toàn bộ sức mạnh cho mẹ, để mẹ có thể làm những điều phi thường...Nhưng đôi khi mình vô tâm, chẳng để ý đến những nỗi lo và cảm xúc của mẹ. Mình đi nhiều, mải mê trên những cung đường, tới lúc ngoảnh đầu nhìn lại, gia đình vẫn ở sau lưng, làm bệ đỡ vững chắc cho những tháng ngày giông gió của cuộc đời. Họ đứng sau lưng mình, quanh quẩn trong nhà, quanh quẩn với những điều đã cũ, trong tâm trí họ, vẫn còn mãi hình ảnh của con Mon của ngày xưa, hồn nhiên hát ca, chí chóe với những câu hỏi vô tư và vẫn bấu váy ba mẹ như ngày nào. Mon của bây giờ, về nhà ít khi chia sẻ hết những mệt nhọc, chỉ chọn cái nào vui mà kể, cho 2 ông bà an tâm...Mon của bây giờ, nhìn bố mẹ mà lòng xót từng cơn, mai này con đi du học, bố mẹ ra sao đây.......

Cái câu mẹ nói "Giờ ăn ko bik nói cái j nên hỏi vậy đó được ko" như xé nát những trăn trở, suy nghĩ của mình bữa giờ.

Dạo này mình đi nhiều hơn, về nhà là đã tối mịt, ba mẹ ở nhà thì cứ thấp thỏm chờ, ko bik mình lái xe trên đường có bị gì ko, sao về trễ vậy. Còn mình thì về mệt, lại dễ quạu hơn, chả muốn nói chuyện gì nhiều, ai hỏi tới là quạu - hư đốn !

***********

Thời gian này, như bước chuyển giao của cuộc đời mình...
Đứng trước hàng trăm ngã rẽ, ko bik ra trường làm cái nghề gì đây, học tiếp thạc sĩ ngành gì đây. Mấy câu hỏi đó cứ xoáy trong đầu, đêm nào trước khi đi ngủ cũng phải nghĩ tùm lum thứ.....

Cái nghề gì mà ko phải công việc văn phòng, ngồi một chỗ lặp đi lặp lại một thứ nhàm chán
Cái nghề gì mà được đi và gặp gỡ nhiều người, lắng nghe nhiều câu chuyện, thiên về tâm lý và phân tích vấn đề, dự trù nhiều phương án, cái đầu phải linh hoạt, mỗi ngày đều học được 1 cái mới.
Cái nghề gì mà đừng cạnh tranh, đừng giẫm đạp lên nhau để có được thành công
Cái nghề đó - rốt cuộc là cái quái gì ??
Nhức não quá.....

Thời gian này, đi ra đường nhiều hơn, xông pha nhiều hơn để gặp gỡ, để tạo mỗi quan hệ, để đi tìm câu trả lời cho chính mình.

Thời hạn 2 năm tự đặt ra như một cán cân treo tòng teng trên đầu, luôn thúc đẩy mình tiến về phía trước, ko đứng một chỗ mà ù lì, mà tự kỉ, mà thất vọng. Phải đứng lên để đương đầu với những thay đổi có thể xảy ra bất cứ lúc nào...

Uh nó tốt- nhưng nó cũng hại não quá....Lắm lúc, mệt quá, muốn hét lên....muốn dừng lại....Nhưng vẫn phải tiếp tục đi, vì nhớ mãi một câu nói:

"Ba mẹ nuôi con học xong Rờ quả mít là cũng hết tiền luôn rồi, giờ ráng làm tích cóp để cho mày đi học thạc sĩ nữa là xong, sau đó ra trường xin việc thì cố mà xin con ạ, tới lúc đó thì ba mẹ hết hỗ trợ được nữa rồi"

Nói cho có vẻ hy vọng là mình vẫn có cơ hội đi học tiếp thạc sĩ...Nhưng nhìn vào situation hiện tại thì cũng đủ hiểu rằng, ba mẹ đang gồng lên để tích cóp từng ngày để mình được ra nước ngoài học tập và kiếm một công việc ổn định.....Cao su giờ đã ko còn là cây đũa thần màu nhiệm nữa...Giấc mơ con - con phải tự thực hiện thôi - ko để ba mẹ khổ thêm nữa........

Than thở một tí thôi, bây giờ lại xắn quần lên chạy tiếp...Phải chạy, chạy cho đến khi nào tìm được câu trả lời thì thôi !



2 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. Cha mẹ lúc nào cũng lo cho con cái.Cô dạy tâm lý t hồi trước có nói: được lo cho con là niềm vui lớn nhất của cha mẹ. Dù có cực thì họ vẫn thấy vui.Mỗi người chúng ta, nên hiểu được điều đó mà cố gắng, để xứng đáng với những gì cha mẹ hy sinh. Đừng cảm thấy điều đó là gánh nặng, hãy coi như đó là nguồn động lực để tiếp sức cho mình tiến lên. :) Còn chuyện tương lai, thật là khiến con người ta hại não, nhưng t tin là, trải nghiệm sẽ trả lời tất cả, và sẽ có lúc nó dẫn b tới câu trả lời. Có trải nghiệm là có hy vọng. Miễn đừng cho thời gian trôi qua vô vị, mỗi cố gắng trong cuộc đời, mỗi thứ đến với ta thật ra đều có nguyên nhân của nó, đều đem đến bài học hay giúp mở ra một con đường cả. Everything happens for its reason.Cũng như bài học của Steve Jobs về connecting the dots. (https://www.youtube.com/watch?v=sr07uR75Qk0)
    Cố lên :)

    Trả lờiXóa