Những cơn gió, tiếng xe cộ - như thức tỉnh một sự thật: "Dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa, thì trái đất vẫn quay, mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra bình thường, và vì thế, mình phải tiếp tục lý trí - để đi tìm câu trả lời cho riêng mình"
Những ánh đèn lung linh - SG vẫn hoa lệ như thế !
Ngồi từ ban công tầng 5 nhìn ra phía cầu đỏ gần trường mình....Ban công lộng gió - tiếng còi xe....Mọi thứ vẫn diễn ra như nó vốn vậy. Mình không thể ngồi mãi một chỗ và ủ dột được !
Còn nhớ, hơn 1 năm về trước, lúc mới thân quen với Thủy, trong lúc mình đang hoảng loạn vì sức ép gia đình cho việc du học, Thủy đã dắt mình lên tầng 5 này - lần đầu lên đó và đã thích ngay. Ban công lộng gió, xa xa có thể nhìn thấy SG với những tòa nhà cao chọc trời, những ngọn đèn đỏ xanh, nghe cả tiếng xe cộ đang rần rần chạy ở dưới. Và đó cũng là lần đầu tiên, Thủy kể mình nghe những về chặng đường 4 năm du học của Thủy - nghe để hiểu, để thấm và để chuẩn bị cho mình một tâm thế sẵn sàng hơn trước khi đi du học....
Hơn 1 năm sau, quay trở lại đây, mình ngồi một mình, ngắm đèn, nghe tiếng xe, căng lồng ngực hít thở gió trời lồng lộng....Mình không muốn lôi Thủy ra, và lại khóc lóc nữa, thời gian này Thủy đang ôn final, mình không muốn làm phiền....
Và thế là, mình ngồi đấy, một mình trên ban công, lặng ngắm dòng xe chạy qua, và nước mắt rơi lúc nào không hay.....Tự nhiên thấy uất ức, tự nhiên thấy tủi thân, tự nhiên thấy mềm oặt.....
Du học là gì?
Mà từ năm lớp 9 đã mài công theo đuổi, gác tất cả mọi thứ, chỉ tập trung vào việc học.....
Ưoc mơ du học hoãn lại......vào đại học Rờ quả mít....như một sự chấp nhận làm con ngoan, theo ý bố mẹ....
Ngày còn cấp 2, cấp 3, khát khao cháy bỏng đi du học bao nhiêu, thì bây giờ - sinh viên năm cuối ĐH, khi nghe đến 2 từ "du học", trong lòng chỉ muốn né đi, vì đó là dấu chấm hỏi lớn mà bản thân vẫn chưa tìm ra được lời giải đáp....
Chuyến đi Úc hụt như một cú đánh nặng vào tâm lý....Mỗi quyết định bây giờ đưa ra - đều tốn hàng nghìn noron thần kinh não.......nhưng chẳng biết, có thực sự là quyết định đúng đắn ko.....
Người ta vẫn bảo, đi du học, để tìm một cuộc sống mới tốt hơn. Nhưng với tôi - du học không phải là vậy....Tôi đi du học, để trải nghiệm tinh hoa của nước bạn, để đem về mà giúp người nước mình, bao giờ cho sánh bằng bạn bè quốc tế......Tôi không đi vì mưu cầu hạnh phúc, tôi đi để học điều hay, và tìm cách truyền lại....Tôi được nhận nhiều, nên phải cho đi...
Khóc chán chê một mình trên ban công, tôi nghĩ ra quyết định điên rồ, nằm ịch xuống sàn ban công, biết là dơ, nhưng khi bản thân làm được một điều mình từng khao khát, thì điều quan trọng nhất lúc đó chỉ là: "BẢN THÂN MÌNH CẢM THẤY THOẢI MÁI LÀ ĐƯỢC"
Tôi mặc xác người bảo vệ nào đó sẽ đột ngột mở cửa ra và tưởng con này điên. Tôi mặc xác đứa sinh viên nào sẽ thình lình chạy xuống cầu thang mà không thấy tôi rồi vô ý giẫm đạp. Tôi mặc xác tất cả, vì lúc đó, tôi được là chính tôi - tôi thấy thoải mái nhất. Uh chỉ cần nhiêu đó thôi !
Năm 2015, người ta vẫn bảo là năm tốt cho tuổi của tôi - Muốn làm gì thì cứ cố gắng làm hết trong năm này đi. Năm này tốt - họ bảo thế !
2015 - Tốt hay không, tôi sẽ kiên nhẫn và chậm rãi tìm hiểu.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét