Hôm nay đi ăn với nhóm các chị accounting, thấy cũng vui nhưng thấy buồn vì mình giống như lạc loài, giống như xa lạ, họ - một số người vốn sống trong giàu sang từ bé, cách xài tiền cũng khác, cách nhìn cuộc đời cũng khác, và bia rượu cũng khác.....
Đôi khi tôi cũng không biết, những người mình đang rất thân thiết này, là bạn hay thực sự chỉ là xã giao vậy - hay chính tôi cũng đang xã giao? Hôm nay KN buồn hơn mọi khi, ngắt quãng giữa những tiếng cười vẫn là tiếng thở dài đến hanh hao....Tại sao tôi cứ mãi quan tâm về KN như vậy? Có điều gì đó không thể lý giải? Tình yêu thì ko, tình thích lại càng không, đơn giản là dường như thấy ai đang buồn, cần sự giúp đỡ thì tôi đến, an ủi và động viên giúp họ cười lên....Đơn giản là khi ai cần sẻ chia, tôi muốn là người lắng nghe....Và tôi cứ sợ người khác tổn thương mãi cho đến khi chính bản thân mình đã chi chít những nỗi niềm, những vụn vỡ vá mãi chẳng lành.....
Sao có lúc cứ cười, cười tươi là thế, mà lòng cứ hoang hoải một nỗi niềm không tên......trống vắng và buồn lắm....Đôi khi nghĩ mình đi nhầm trường....Thấy hình như mình không thuộc về thế giới đó....Tự hỏi sau khi tôi không còn học chung với LION group, tôi sẽ đi đâu, làm gì? Tất cả chắc chỉ có một mình?
Tôi đi nhiều hơn, tôi gặp nhiều người hơn, gặp cả những kẻ háo sắc, thấy ai đẹp là bay vào tán tỉnh, đẩy đưa...Giá trị của một con người, đôi khi khó định đoạt là vậy....Thấy sự thực dụng ở khắp nơi....
Ừ lại những ngày thật dài một mình........
Và trên đời này, tôi biết tin ai và nên không tin ai?
Có lúc mỏi mệt, tôi muốn được dừng chân....tựa vào vai ai đó....hay ôm lấy mà khóc cho thỏa thích, thỏa những dồn nén chẳng nói nên lời....
Ngay khi viết những dòng này, mắt đã ngấn nước và cứ chực tuôn trào rồi....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét