A little thing called love - tựa film nhẹ nhàng như film, vẫn là câu chuyện muôn đời giữa những mối tình đơn phương suốt những năm tháng đi học nhưng sao xem rồi lại thấy hay đến lạ. Có thể trong môi trường tôi đang sống, tiếng yêu con người ta nói ra- đôi khi bao hàm cả những mối quan hệ và sự vụ lợi trong đó. Tiếng yêu cũng có thể dễ dàng thốt ra khi gặp đối tượng có ngoại hình bắt mắt hay ăn mặc đúng mốt.
Thế nên khi xem film này, tôi lại thấy lòng mình nhẹ đi nhiều lắm, nhẹ bởi tình yêu trong đó sao quá đỗi đơn giản và trong sáng, chỉ là sự cảm mến đơn thuần, thánh thiện và ngọt ngào....Tình yêu đó, đúng chất học trò ngây ngô, cảm mến mà chẳng dám nói, nhưng đó lại là động lực để con người ta mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn - và đúng nhất một câu mà cô gái trong film đã nói: "You are my inspiration".
Coi và hồi tưởng - tôi vui vì mình cũng đã từng đi qua một phần như thế, không phải là hết, nhưng là một phần, một phần nhưng đủ lưu dấu thành những rung động đầu....Dù sau đó nó có chút hoen ố đi, có chút bạc màu vì khi đi sâu vào bên trong, ta cảm nhận nó không còn mong manh, tinh khôi như thưở ban đầu đó nữa. Nhưng chiếc vòng tay, hay những lần ngồi xe, hay cơn mưa bất chợt dưới trời nắng gắt thì vẫn còn đó. Cả những lần đau vì hình ảnh nơi sân bóng rổ, vì nhận ra những ấn tượng ban đầu thường không phải lúc nào cũng đúng. Cũng có chút hụt hẫng, có chút xót xa, rồi đau rồi tìm cách chặt đứt những ảo tưởng trong mình. Đối với người khác đó có thể là những mơ mộng đáng yêu, đối với tôi điều đó lại là những mộng tưởng giết chết một con người. Và tôi đã chọn cách kết thúc như một người bạn. Cũng không có cái kết viên mãn và hạnh phúc như trong film giữa cô nàng thiết kế và anh chàng nhiếp ảnh, nhưng ít nhất tôi vẫn có một khoảnh khắc nào đó, đủ lưu giữ để mỗi khi nhớ lại có thể mỉm cười vì mình từng đi qua một thời như thế....
Yêu đơn phương - cái kết của những câu chuyện tình đẹp hoặc buồn :)
Ngoảnh đầu nhìn lại, em đã trở thành Cô gái đến từ ngày hôm qua......
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét