Những
ngày này, dạo bước trong khuôn viên trường Đại học, đã giật mình nhận
ra cây phượng đã chuyển sắc đỏ tự bao giờ...Tôi - một sinh viên năm
nhất, vẫn ngây người tự hỏi - 1 năm đã trôi qua rồi ư? Một năm của những
bỡ ngỡ va vấp nơi phố thị - một năm của bao đổi thay trong cuộc sống.
Vậy mà khi nhìn sắc phượng rực đỏ một góc sân trường, lòng lại quay về
những năm tháng xưa cũ đó....Có mái trường
cấp 3 đã nhuốm màu rêu phong, có hàng ghế đá, có lũ bạn chí chóe mỗi
giờ ôn bài. Tất cả cứ ùa về như một thước phim quay chậm, để rồi mắt
chợt nhòe đi lúc nào không hay, chỉ trách là cơn mưa mùa hạ đến nhanh
quá làm mắt ai ướt giữa Sài Gòn xa hoa lộng lẫy hay chính bao hoài niệm
về một thời nhất quỷ nhì ma đang dâng lên ngập hồn.....
Tôi đã
từng là một đứa chỉ biết chúi mũi vào học, không nhận ra thời cấp 3 trôi
nhanh đến ngỡ ngàng....Để rồi những ngày cuối cùng năm lớp 12 - lại
phải vội vàng hấp tấp gom góp nhặt nhạnh bấu víu lại những phút giây quý
giá vô ngần ấy. Giờ đây, khi ngồi lật giở những tấm hình ngày trước,
nhìn những trò nghịch ngợm của lũ bạn, chợt phì cười, muốn trở lại thời
ấy, cái thời hồn nhiên trong sáng và rất đẹp đó......Như một nốt bấm sâu
vào lòng, mỗi khi ngoái nhìn lại, lòng vẫn còn biết khắc khoải mong
được ngược chuyến tàu thời gian trở về ngồi lại lớp học đó, khung cảnh
đó, nghe tiếng giảng bài nhịp đều thước kẻ....Ngoảnh lại thì đã xa thật
rồi.....
Tôi sẽ không viết dông dài về những cảm xúc đã vuột tầm với
ấy, chỉ mong đôi ba vần thơ con cóc nói hộ nỗi nhớ một thời áo trắng
ngây ngô vụng dại mà chẳng thế quên.
Ào ào trời chợt đổ mưa
Ngây người tự hỏi
Mùa hè đến ư?
Lặng câm nước mắt chảy xuôi
Nhanh quá một tháng ta còn bên nhau
Bài vở chất đầy ngổn ngang
Ngổn ngang trăm mối tơ vương trong lòng
Cười vui cất tiếng reo vang
Trong dạ quặn thắt nỗi niềm chia xa
Bạn bè thèm cái nắm tay
Thèm đùa giỡn đó, thèm cùng giành ăn
Thèm nghe một tiếng tao mày
Thèm được hỉ hả tao hơn điểm mày
Thèm lắm thậm thụt quay bài
Cuốn sách xẻ nửa, tờ giấy chia cùng
Chua chua một miếng xoài xanh
Cay cay khóe mắt ngày xưa chẳng còn
Đánh nhau bùm bụp vô tư
Giờ còn ai đó cho tôi đánh cùng?
Dầu gió những lúc đau đầu
Cái ôm bạn bè đêm về tôi thương
Gật gù những tiết “gây mê”
Quẹt tập, giựt viết, trò chém trái cây
Chí chóe sư tử, song ngư
Bảo bình nhân mã bạch dương ai nào?
Nỗi niềm ế đã gọi tên
Tụm năm tụm bảy ngêu ngao hát cùng
“Ngày đó ngày đó sẽ k xa
Và chung ta sẽ k còn ế nữa”
Xòe xòe cái đôi bàn tay
Sợi tóc bứt ra – bói đường tình duyên
Ô hay gái già qua tuổi 30
Gái trẻ khúc khích, 23 lấy chồng
Ghẹo nhau chờ tao lấy mày
Đôi mình cung hỉ, lớp mình vui lây
Chót vót là ngọn dừa xanh
Có ai choáng váng va vấp u đầu
Chàng kia đứng đấy làm chi
Để bạn tui đây gắn liền Nớt Bư
Hắt xì-bà chủ "lầu xanh"
Viêm mũi hành mãi, khăn giấy tốn tiền
Rậm rịch show tết cuối cùng
"Bà chủ" bận rộn đón khách vào ra
Đời thường lại trở về thôi
Tung tăng "bà chủ" súp cua bên đường
Đùa vui rồi cũng qua mau
Ào ào bài vở, áp lực học thi
Nấn ná ghi dấu lên tường
“Ta đây đã từng học tại lớp ni”
Biệt danh lưu dấu tháng ngày
Một thời quỷ quái – còn đâu hỡi người?
Lặng im tôi giấu trong lòng
Bao nhiêu kỉ niệm dâng tràn bờ mi
Xin đừng trách tôi bàng quang
Tâm tư ngày tháng đong đầy thành thơ
Thơ xin nói hộ nỗi lòng
Tôi thương thương lắm những người bạn thân !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét