My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Sorry my heart closed.....

Thật ra đôi lúc mình ngộ nhận, cứ tưởng rằng có một người luôn đi đằng sau, dõi theo và quan tâm mình âm thầm nhưng đủ ấm....Nhưng thực ra không phải vậy, lòng tốt của một con người sẽ khác với việc thích hay yêu một ai đó. Mình bấy lâu nay thì lại ngộ nhận là vậy.....
Thực sự trong thời gian qua, sự giúp đỡ đó khiến mình cảm thấy phần nào ấm áp, vì biết luôn có một người đằng sau quan tâm ủng hộ mình.....Nhưng giờ thì nhận ra đó thực chất chỉ là lòng tốt thuần túy thôi. Mỉm cười rồi ngộ ra mình vẫn một mình, cứ đi những bước đường thiện nguyện dài thăm thẳm một mình vậy đó :) Có cũng không sao, mà không có cũng chẳng sao, mình quan niệm tình yêu đến là nhờ cái duyên. Duyên chưa đến thì ta vẫn sống như bình thường thôi, vẫn học, vẫn cày trâu bò mỗi đêm vắng, vẫn đi thiện nguyện, vẫn hát ca yêu đời. Không còn xị mặt xuống so bì, giận dỗi nữa :) Ôi thật nực cười cái sự ngộ nhận......
Ngoảnh đi ngoảnh lại, tôi vẫn cứ là một con bé cứ rong ruổi hết hoạt động thiện nguyện này, đến hoạt động thiện nguyện khác, vẫn cứ giấu mình lặng lẽ, cũng không thích xem thằng kia con này làm cái gì. Từ duy nhất tôi chọn cho mình trước những xô bồ dư luận là một chữ MẶC KỆ. Tôi dần nhận ra mình dửng dưng với một số thứ đáng lẽ ra cần hóng hớt một tí. Mà không hiểu sao bản thân thì vẫn cứ dửng dưng mặc kệ những thứ đó như vậy. Có lẽ tôi vô cảm cũng nên :)
Lũ bạn thân thì vẫn khi gần khi xa, có khi thật hiểu, có khi lại chẳng hiểu gì cả. Tôi nghiệm ra khi người ta muốn níu giữ một mối quan hệ thì họ sẽ cố hết sức để níu giữ, dù là bận trăm công nghìn việc, còn khi họ đã thờ ơ, đã để nó trôi tuột, thì nó cũng sẽ mất thôi. Tình thân không thể tự nhiên còn mãi được, nó cần sự vun trồng, xây đắp. Và tôi thì vẫn đang cố giữ nó từng ngày, giữa những bộn bề bận rộn của cuộc sống mình, của những chuyến đi thiện nguyện nối dài, của những nỗi lo bài vở chất chồng, của những phút giây tự kỉ cứ dầy lên theo căn phòng trống.....
Có người đã trách tôi rằng sao chẳng chịu mở lòng, tôi cũng không biết vì sao....Tôi vẫn chờ đợi một điều gì đó, một ai đó đủ tinh tế để hiểu, để nhận ra sau sự im lặng của tôi là một j đó thú vị để cùng sẻ chia. Kẻ vô tình sẽ lướt qua tôi như là một con bé ít nói và nhạt nhòa giữa bao người, ăn vận đơn giản, xuề xòa, tối ngày chỉ biết đi thiện nguyện. Và cũng một phần vì tôi không muốn nói nhiều, không muốn thể hiện điều gì cả....Đơn giản là tôi thích ngồi đó và lặng im nhìn ngắm sự vật, sự việc, con người trước mắt thôi....Uh có khi chỉ thế thôi đó :)
Đêm dài........



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét