Hôm nay ngồi nói chuyện với Hoàng, Hà Phương và Duy Trần, actually mình muốn boost energy cho mấy đứa vì task của Operation bắt đầu nhiều, tụi nó hơi cảm thấy overload và bị demotivated.
Cuộc nói chuyện, đơn giản là một buổi reflection nhỏ, với những câu hỏi như:
1. Bạn thích điều gì nhất ở GG
2. Bạn cảm thấy không thoải mái với điều j ở GG
3. Bạn được quyền feedback chéo bất kì một ai trong GG
Và bất ngờ khi nghe cuộc tâm sự, nói chuyện của mấy đứa :)))
Nói chung, tụi nó cũng có bức xúc nhưng đã xả ra được.
Vui nhất là Hà Phương, khi mình hỏi lý do em vào GG là gì? - Dạ, đồ ăn
Và em ấy thành thật "Em chưa thấy cái club nào ăn nhiều như club mình, đồ ăn ra là giành giựt nhau mà ăn, dễ sợ, em quay đi quay lại là mất 2 cái đùi gà, 3 dĩa ốc"
Chỉ biết bò lăn ra mà cười. Cô bé này mắc cười cái là nhìn mặt nó có vẻ lạnh lùng và chán đời, vậy mà lúc nói chiện thì cười mún chết, đã vậy nó còn dễ bị đồ ăn dụ dỗ, cứ lấy đồ ăn ra dụ là xong tất :))
Thấy inspired khi nói chuyện với Duy, khi nó nói một câu thế này - mình nghĩ 1 ng đang bị demotivated như Hoàng sẽ phải suy nghĩ lại:
"Mấy lúc nản, em nghĩ, ủa sao anh Bảo với chị My My hồi đó cũng học năm 2 như mình mà người ta làm được mà giờ mình không làm được. Như chị Cherry nữa nè, vừa đi học vừa lo cho club"
Uh, câu hỏi nâng motivation nhất vẫn luôn là: "Tại sao người ta làm được mà mình không làm được?"
Cuộc nói chuyện với 3 bạn trẻ, nhưng cũng là cả một quá trình nhìn lại chặng đường của mình vs GG, đã rất nhiều thế hệ của GG đã qua đi, nhưng vẫn giữ sự liên kết và gắn bó thân thiết với nhau. Như một sự tiếp nối. Ngày đó My My được inspired bởi chị Hà, giờ thì Duy được inspired bởi Mymy. Những thế hệ cứ thế nối tiếp nhau, xây nên một gia đình lớn.
Cuộc nói chuyện hôm nay cũng bất ngờ khi nghe tụi nó nhận xét về mình
Hoàng mở đầu phần reflection luôn đã nói: "Cảm ơn đã có một người leader như bạn Hạnh, luôn lắng nghe và giải quyết những lo lắng buồn phiền của member, luôn lắng nghe thấu hiểu"
Hà Phương thì bảo "Oh thiệt chứ, em thấy chị siêu nhân lắm luôn, làm như trâu như bò luôn. Hồi đó lúc em chưa qua Operation là đã thấy chị làm ghê thiệt, giờ qua đây thấy chị cái gì cũng làm hết, y cực nhất trong Operation, ah không, có khi cực nhất trong tổ chức luôn"
Duy thì bảo "Có cái đoạn chị nói nhờ chuyển lời cảm ơn cho anh Thanh bên em vụ đi tìm bánh xe, em hơi bị nhột, kiểu lạnh tóc gáy khi nghe chị cảm ơn. Kiểu task của project mà giờ Operation phải đi làm". Nó còn bảo mình có nụ cười đầy sát khí :))) Actually, lần đó mình cảm ơn Thanh đơn thuần chớ ko có ý móc mỉa gì như nó nói.
Nói chung, luôn thích những buổi trò chuyện thân tình dư lày, hiểu người và hiểu mình hơn một chút.
Và như câu kết đối với các bạn trẻ:
"Nhìn người rồi phải nhìn lại mình. Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét