Hôm nay đi ăn sushi cùng BC và bạn Minh. Thấy mình im lặng vs cả dịu dàng hơn ngày thường, BC hỏi
BC: Ủa sao nay nhìn dịu dàng thục nữ dữ vậy
Mình: Chứ ko lẽ muốn nghe chửi
...
Một lúc sau:
BC: Ủa sao không nói gì hết vậy Hạnh?
Mình: Chứ nói gì giờ, tui có biết gì accounting đâu mà nói vs bạn vs Minh
...
Lát sau
BC: Ủa zay tính ra nguyên đám tui chơi thân giờ tự dưng kéo nhau đi Úc hết. Buồn vại trời.
Mình: Thì ở đây có em Thanh xinh đẹp bạn đang tia kìa :)))
BC: Điên điên má ơi, thì thấy dễ thương thì nói dễ thương
Mình lại im lặng nhìn ra đường và tiếp tục ăn
Xong hồi BC ghẹo ghẹo mình vs Triết - bạn host ở VT nữa. Nhưng mình chỉ im lặng. Vì trong thâm tâm mình biết mình sẽ ko cần 1 người giống mình. Mình cần 1 người có thể bảo vệ được mình, cho mình cảm giác an toàn - như BC đã từng.
Luôn đi bên cạnh nhau bây giờ với tư cách là bạn thân, dù trong lòng mình vẫn còn chút xáo động.
Vẫn là "trên tình bạn, dưới tình yêu" - luôn quý BC
Vì đã luôn rất chu đáo, luôn nhìn trước ngó sau, luôn cho mình cảm giác an toàn khi đi bên cạnh.
Có lẽ vì quá quý cảm giác an toàn ấy, mà đôi khi cứ lạc mãi trong đôi mắt rất đẹp của BC
Dạo gần đây đi chung vs BC và Minh, nghe BC trò chuyện nhiều hơn vs Minh, hiểu được thêm con người đó tại sao lại luôn skeptical, lại luôn sợ hãi, luôn cảm thấy cô đơn như vậy
Tuổi thơ BC là những tháng năm rong ruổi cùng ba đi theo ba đi trực, thảo nào BC già dặn hơn tuổi, nhìn nhận chín chắn hơn.
Tuổi thơ BC cứ ốm, cứ vô viện rồi bị tai nạn này nọ nọ kia liên miên miết. Vô bệnh viện như cơm bữa, thảo nào BC luôn chú ý giữ gìn sức khỏe và ăn uống rất cẩn thận
BC cô đơn vì thế giới của BC chỉ có ít người bạn thân để cùng tâm sự, cùng xả này kia. Thế nên nguyên đám bạn ĐH mà BC đang chơi sắp lên đường du học Úc, bỏ lại BC bơ vơ
Nhưng BC đúng là BC, chắc chắn sẽ sớm thích nghi được thôi.
BC vẫn sẽ là BC, sẽ luôn giỏi như vậy, đậu vào Deloitte mà
Dù sao thì cảm ơn BC đã xuất hiện trong những năm tháng tuổi 20 của mình. giúp nó đẹp hơn, vui tươi hơn với những tràng cười, những chuyến phượt cùng nhau, những lần được BC bảo vệ, nhắc nhở, lòng luôn cảm thấy vững tâm.
Có lẽ định mệnh cho ta gặp nhau, nhưng không có duyên phát triển thứ tình cảm này hơn nữa, mà chỉ dừng ở mức bạn thân.
Dù sao cũng cảm ơn cậu đã bước vào cuộc đời tớ :)
Nhớ mãi câu nói lúc ra về của BC sau khi cả buổi mình cứ im lặng, nhìn èo èo
"Mạnh mẽ lên"
Uhm sẽ gắng mạnh mẽ, khi không còn cậu bên cạnh nữa. Sẽ gắng :)
"Mạnh mẽ lên" - BC đã nói như thế.
BC: Ủa sao nay nhìn dịu dàng thục nữ dữ vậy
Mình: Chứ ko lẽ muốn nghe chửi
...
Một lúc sau:
BC: Ủa sao không nói gì hết vậy Hạnh?
Mình: Chứ nói gì giờ, tui có biết gì accounting đâu mà nói vs bạn vs Minh
...
Lát sau
BC: Ủa zay tính ra nguyên đám tui chơi thân giờ tự dưng kéo nhau đi Úc hết. Buồn vại trời.
Mình: Thì ở đây có em Thanh xinh đẹp bạn đang tia kìa :)))
BC: Điên điên má ơi, thì thấy dễ thương thì nói dễ thương
Mình lại im lặng nhìn ra đường và tiếp tục ăn
Xong hồi BC ghẹo ghẹo mình vs Triết - bạn host ở VT nữa. Nhưng mình chỉ im lặng. Vì trong thâm tâm mình biết mình sẽ ko cần 1 người giống mình. Mình cần 1 người có thể bảo vệ được mình, cho mình cảm giác an toàn - như BC đã từng.
Luôn đi bên cạnh nhau bây giờ với tư cách là bạn thân, dù trong lòng mình vẫn còn chút xáo động.
Vẫn là "trên tình bạn, dưới tình yêu" - luôn quý BC
Vì đã luôn rất chu đáo, luôn nhìn trước ngó sau, luôn cho mình cảm giác an toàn khi đi bên cạnh.
Có lẽ vì quá quý cảm giác an toàn ấy, mà đôi khi cứ lạc mãi trong đôi mắt rất đẹp của BC
Dạo gần đây đi chung vs BC và Minh, nghe BC trò chuyện nhiều hơn vs Minh, hiểu được thêm con người đó tại sao lại luôn skeptical, lại luôn sợ hãi, luôn cảm thấy cô đơn như vậy
Tuổi thơ BC là những tháng năm rong ruổi cùng ba đi theo ba đi trực, thảo nào BC già dặn hơn tuổi, nhìn nhận chín chắn hơn.
Tuổi thơ BC cứ ốm, cứ vô viện rồi bị tai nạn này nọ nọ kia liên miên miết. Vô bệnh viện như cơm bữa, thảo nào BC luôn chú ý giữ gìn sức khỏe và ăn uống rất cẩn thận
BC cô đơn vì thế giới của BC chỉ có ít người bạn thân để cùng tâm sự, cùng xả này kia. Thế nên nguyên đám bạn ĐH mà BC đang chơi sắp lên đường du học Úc, bỏ lại BC bơ vơ
Nhưng BC đúng là BC, chắc chắn sẽ sớm thích nghi được thôi.
BC vẫn sẽ là BC, sẽ luôn giỏi như vậy, đậu vào Deloitte mà
Dù sao thì cảm ơn BC đã xuất hiện trong những năm tháng tuổi 20 của mình. giúp nó đẹp hơn, vui tươi hơn với những tràng cười, những chuyến phượt cùng nhau, những lần được BC bảo vệ, nhắc nhở, lòng luôn cảm thấy vững tâm.
Có lẽ định mệnh cho ta gặp nhau, nhưng không có duyên phát triển thứ tình cảm này hơn nữa, mà chỉ dừng ở mức bạn thân.
Dù sao cũng cảm ơn cậu đã bước vào cuộc đời tớ :)
Nhớ mãi câu nói lúc ra về của BC sau khi cả buổi mình cứ im lặng, nhìn èo èo
"Mạnh mẽ lên"
Uhm sẽ gắng mạnh mẽ, khi không còn cậu bên cạnh nữa. Sẽ gắng :)
"Mạnh mẽ lên" - BC đã nói như thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét