My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 24 tháng 6, 2015

Sao em cứ mãi cười mỉm - nhưng đằng sau nụ cười của em là gì, có ai hiểu?

Họ sợ cái thứ năng lượng negative tỏa ra từ em ở thời điểm này :) Nên họ xa em :)
Em chỉ biết cười, chứ cũng chẳng biết nói gì :)
Có lẽ em nên rúc sâu thêm nữa, đợi đến ngày bay đi....

Mấy ngày nay em hay thích im lặng ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mình lướt qua, những thước phim quay chậm, những câu chuyện đã cũ, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Những thước phim, 3 tháng nữa sẽ hết.
Những thước phim, có lẽ em đã thuộc làu :)

Đúng là như cách Ngân đã nói, dàn diễn viên này bước vào, dàn diễn viên khác bước ra. Những thước phim dài tập nối tiếp nhau.
Có kẻ bước ra oán giận trong lòng, cuồng điên, hung hăng hơn, vứt màu áo tu sang một bên, nhuộm đầu đỏ quạch.
Có người bước ra, khóc đã cạn nước mắt, bình thản, ngẩng cao đầu bước đi, rồi sau đó trở lại, bình yên thả bộ dưới hàng cây xanh cùng nhân vật chính ngày xưa mình từng oán hận.
Có người bước ra, không một lời từ biệt, chỉ là bước ra, khi ko vừa size nhau nữa. 

Nó cũng ko bik, nó thuộc loại gì.

Chỉ biết là, khi đau quá tự khắc sẽ buông.

Không còn sùng bái, không còn luyên thuyên, không còn tíu tít như đứa trẻ khi bên cạnh nữa. Không còn nghĩ, không có mình, bạn sẽ thế nào nữa, vì thừa biết, xung quanh bạn là hàng tá vệ tinh theo đuổi, nhiệt tình quan tâm, chăm sóc.
Cũng không còn nghĩ, làm thế nào mới là đúng ý bạn nữa, vì đơn giản, có đúng ý hay không, cũng là chuyện của bạn. Còn mình, đã chọn lối đi ngã khác.

Ngày xưa, mỗi lần nhìn thấy bạn, lòng rộn ràng vui sướng, chỉ muốn chạy ào lại, bu theo bạn, làm trò mèo để chờ cái vẻ mặt khinh khỉnh hất ra của bạn. Biểu cảm trên gương mặt bạn ngày đó, là một thú vui với mình.
Bây giờ, thứ duy nhất mình nhìn trên gương mặt bạn, là cánh mũi phập phồng và đôi mắt nhắm lại, cố gắng hít thở sâu trước khi nổi nóng, la mắng mình về một cái task nào đó quên làm hoặc làm sai trong Rờ Bờ Xờ. Và ngay lập tức, khi thấy biểu cảm đó, thì mình lại bình thản, và nhìn đi nơi khác - tiếp tục bình thản. Mọi thứ với mình bây giờ, không còn quá bự nữa.

Bạn đến đầu tiên trong trang giấy tuổi trẻ của mình, đóng vai trò là người khai sáng. Rồi sau đó, đêm đen của mình dần được mở ra bởi nhiều ngọn đuốc khác nữa. Mình lùi lại, nhìn tất cả rõ ràng hơn, nhận ra bạn - ngọn hải đăng ngày nào đang ở đâu, trên toàn bản đồ của hàng nghìn con người tài giỏi.

Rồi, trải qua vài lần đau, vài lần nén, vài lần khóc đến cạn và lại tiếp tục nén, mình bình thản đến lạ, với mỗi sự kiện xảy ra - có dính líu tới bạn. Mọi thứ bây giờ, nhạt nhòa, và bình lặng đến lạ.

Lòng mình đã bớt giông bão so với 1 sem về trước, cũng ko còn phải lăn tăn quá nhiều về những trạng thái cảm xúc trong bạn nữa. Nếu bạn có thể tìm người nào làm bạn vui, bớt stress, thì nên ở cạnh người đó. Đó là lời khuyên tốt nhất của một đứa từng là bạn thân - theo tự nhận tự phía mình.

Còn về phía bạn, thì thế nào mình chẳng rõ - và cũng chẳng muốn rõ :)
Chỉ là cái kết hạ màn, đơn giản như câu nói "Hết làm việc chung thì ít gặp nhau thôi"
Và từ từ, mọi thứ như bức rèm hạ xuống, bình lặng, kết thúc một vở diễn.

Chào nhé, những sóng gió đã qua
Chào nhé, những bình thản sắp tới.

Mọi thứ, rồi cũng sẽ qua thôi. Câu nói ấy đúng thật ! :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét