My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

Nhat tren fb

Để tớ kể bạn nghe lần đầu tiên đi Couchsurfing tớ gặp ai nha.
Tớ gặp anh Romaine đến từ Pháp, đã đến Nhật 1 lần và lần này dẫn bạn gái quay lại. Anh hiện là freelance programmer, đem theo cái laptop để sáng đi chơi tối về làm việc từ xa.
Tớ gặp cô bạn gái anh là Stefany cũng đến từ Pháp, vừa học xong PhD nên qua Nhật du lịch. Chuyên ngành PhD của cô là nghên cứu về ứng dụng máy tính dành cho người mù.
Tớ gặp anh Rexy đến từ Malaysia, học cấp 3 thấy chán nên nghỉ học đi làm, nhưng không kiếm việc làm được nên... qua Taiwan học lại cấp 3. Vẫn thấy học trong trường chán nên hiện anh dành thời gian làm 3 việc cùng lúc: chụp ảnh cưới, trợ lý, và bán lá cây làm thuốc.
Rất tiếc tớ chưa có dịp nói chuyện nhiều với cô Ito. Còn cô Chiaki đang làm y tá, tham gia Couchsurfing 3 năm. Cô vừa đến châu Âu 2 tuần thăm những khách đã ở nhà mình, còn tổng cộng đã du lịch 36 nước, nhiều quá tớ khỏi kể ra đây ha.
Và cuối cùng, bác host tớ tên Syouji làm chủ tiệm mua bán máy tính cha mình để lại, và sẵn tiện đặt thêm vài máy bán thuốc lá tự động trước tiệm. Bác tham gia Couchsurfing được 1 năm rưỡi, từ đó đến nay host 150 người từ các nước. Cũng từ khoảng thời này bác đi đến Los Angeles 2 lần, Hong Kong 1 lần, Taiwan 4 lần, Hàn Quốc 3 lần, đầu năm sau đi Singapore, và đã đi gần hết nước Nhật, hầu hết ở với những khách đã ở Couchsurfing nhà mình. Bác không biết tiếng Anh nên dùng Google Translate trên Couchsurfing. Khách đến ở không biết tiếng Nhật cũng đã có 2 máy tính để gõ Google Translate nói chuyện với nhau.
2 ngày cuối tuần tớ không đọc về các siêu sao trên báo mạng để gặp những con người như vậy thôi.
Xong tớ tự hỏi, vậy mình không thể đi học, đi làm, đi du lịch để mở rộng hiểu biết bản thân và có ích cho xã hội, thì là do không có thời gian, không có tiền, không có kinh nghiệm, hay đơn giản là không có bản lĩnh?

**************
Living in different countries means constantly experiencing culture shock, constantly being confused by different values.
In the US, I was so grateful for the convenience that technology - or simply the internet - brought to my daily life. I could stay in my room, even on my bed, to do reading or submit assignments to my professors. The most amazing thing was that I could work with people in different states, in Vietnam, Singapore, UK,... on our exciting projects. Thanks to the internet, I could do all kinds of work efficiently.
But when I interned in Tilonia, India last summer, the laptop and the internet became useless. If I wanted to print something or to meet someone, I needed to get off my ass and go find them. More importantly, a guy from the village told me: "If you want to do work here, don't stay in your room with your laptop. You go outside and meet people and talk to them." Those words could not be truer. If I wanted to know something, I just asked the people around. If I wanted to work, I went to creche schools outside the village, planted trees in the nursery, or cut vegetables in the kitchen. And the best of all was talking, laughing, and singing with people from different departments and be inspired by their amazing stories. My laptop became such a pain that I needed to force myself to get online to work on the projects.
Also in Tilonia, "10 mins" could meant 2 hours, or tomorrow. The daily train coming late for an hour was normal, the printing never got done on time, and all plans were subject to change (and almost always did). But hey, the sky did not fall; in fact, things worked out completely fine. I learnt the lesson of my life to take things easy, for everything will be okay. "No problem!" was probably the English phrase most often spoken by the villagers - and it was damn true!
But no, not in Japan. In Japan, mails get delivered generally in one day or at most two. Going to the Ward Office to inquire the residential certificate, inform about departure, cancel health insurance, and return the extra paid money took me exactly one hour in total. If the train's departure time is 10:39, it leaves at 10:39, not one minute earlier and later. If the meeting is at 9am, everyone is already there 10 minutes before. If I do not strictly follow time in Japan, the sky will not fall, but I will be in deep shit.
Also in Japan, I learnt the arts of apologizing, and I am not even talking about when one makes a small mistake and keeps apologizing for like 5 times. I am talking about the policeman apologizing when asking a lady to get into his police car (I almost got hit a bicycle when staring at that scene). About the dinner when my host mom apologized every time the waitress brought out food. About the time my host dad walked out of the bathroom, said sorry to the lady waiting outside, and that lady bowed and said sorry back when going in. That shows how much respect and politeness are valued in Japanese culture, which no doubt keeps its society in such harmony and unity. The lesson struck me hard, and I started applying, ever since feeling both stronger and happier.
But not always. When I wrote a work email in English after making a serious mistake, I was told that repeatedly apologizing was not professional, and that I should feel strong and empowered.
....
What does all of this mean? It means there is nothing absolutely right or wrong. Learning something cool then claiming that is how things should be is ridiculously naive. Learning "good" things is not enough; what's important is learning how to adapt and apply them properly. If we do not understand the system, we may learn the best things in the world and fail to make anything out of them. We may come back home after years studying abroad just to be frustrated and blame everyone but ourselves. And wonder why we fail to get a job we so deserve. Why we fail to make any impact we are so capable of.

(Thu Anh Pham Facebook)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét