My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

[HTNM] 5 tuần của ếch

5 tuần của ếch

0
Bài dự thi Hành trình nước Mỹ
Tác giả: Lê Thị Thiên An, Chương trình Study Of The U.S Institutes For Student Leaders 2009 (SUSI 2009), Southern Illinois University Carbondale (SIU), Illinois

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày mình háo hức lên máy bay từ Đà Nẵng vào Sài Gòn năm 2009, gặp Vinh và Ngọc rồi cùng mang mấy chiếc nón lá theo để giới thiệu về văn hóa khi sang Mỹ đi học chương trình SUSI do Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ tổ chức trong 5 tuần. Đó là năm tuần đầu tiên được bước ra thế giới và mở rộng tầm mắt của tôi.
Đáp xuống Chicago rồi lại vội vã leo lên một chuyến bay khác vào lúc 9h tối để đến St.Louis, tôi mắt tròn mắt dẹt ngơ ngẩn khi nhìn thấy mặt trời vẫn sáng rực rỡ cứ như lúc 5h chiều ở Việt Nam. Tôi dụi mắt dòm đồng hồ rồi hối hả đập tay Vinh đang ngồi ghế bên cạnh. Thích thú với phát hiện mới nhất, cả hai reo lên như những đứa trẻ. Nhưng rồi chỉ 15 phút sau đó, trời đã sụp tối một cách nhanh chóng. Lệch múi giờ và lúc mặt trời xuất hiện hay biến mất ở Mỹ đã thành những trải nghiệm đầu tiên thật dễ thương.
Tụ tập với 4 bạn còn lại của SUSI Việt Nam tại sân bay Lambert St. Louis, cả bọn liền hớn hở chụp pô ảnh ngày gặp mặt. Trên chuyến xe ô tô dài 4 tiếng của trường SIU đến đón, khi các bạn mệt nhoài trên lưng ghế thì tôi lại mở mắt thật to nhìn chiếc xe lao đi vun vút. Những con đường Mỹ thật đẹp, đẹp y hệt như trong phim hành động Hollywood hiện ra trong đêm, cứ như là tôi bị rơi vào kênh HBO ấy. Vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm. Cái cảm giác ban đầu ấy tôi vẫn còn nhớ mãi.
image001
Kỷ niệm khó quên của tôi trong buổi gặp gỡ của sinh viên chương trình SUSI với các giáo sư trường SIU là khi họ nêu một câu hỏi “Ấn tượng đầu tiên của bạn khi đến nước Mỹ là gì?”. Tôi dong tay lên cầm mic thật thà trả lời: “Sau khi được đưa đi tham quan vài ngày, điều đầu tiên mà em rất ngạc nhiên về nước Mỹ là các trang trại ở đây có những con bò màu đen và màu trắng, quê nội em ở Việt Nam chỉ có bò màu nâu thôi”. Cả khán phòng đang im ắng bỗng tràn đầy tiếng cười và những tràng vỗ tay.
Trường SIU xây trên nền một khu rừng, trên đường đến lớp có thể bắt gặp hươu làm chúng tôi rất thích thú. Trước sân ký túc xá, tôi có thể ngắm những chú sóc màu lông chuột thích leo cây rất ngộ nghĩnh. Những loài cây ở xứ Illinois này thật xinh tươi và lạ mắt chưa từng thấy, từ cây liễu rủ đẹp mê hồn đến các loại hoa đủ màu sắc. Tôi thích ngắm và gọi tên chúng là “những loài cây tiểu thuyết”, vì tôi đã từng nghĩ vẻ đẹp rực rỡ nhường ấy tưởng như chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi.
Nhớ lần đầu lang thang tìm chỗ ăn pizza, chúng tôi đã phải vất vả lòng vòng quanh mỗi một cái ngã tư. Rồi những lần lạc lối từ ký túc xá đến lớp học khiến tôi tự mày mò tìm hiểu bản đồ. Tôi còn phát hiện rằng trăng rằm ở trường SIU lớn hơn nhiều so với ở khi tôi còn ở nhà, làm tôi phấn khích: “Trăng Mỹ, trăng Mỹ!”. Trăng tròn to đẹp đến mức cứ như được vị thần nào lẳng lặng hóa phép lớn lên gấp mấy lần. Về sau tôi mới vỡ lẽ ra rằng đứng ở những góc độ khác nhau trên quả đất này sẽ cho ta thấy độ lớn của mặt trăng thật khác nhau.
Chương trình SUSI cho tôi những ngày tháng trải nghiệm tuyệt vời. Chúng tôi được đi Springfield, thăm nhà tổng thống Abraham Lincoln, tìm hiểu lịch sử, cách sống của người Mỹ thời xưa, thăm các cơ quan hành chính của bang Illinois, khu dưỡng lão, bệnh viện, các khu vui chơi, mua sắm, đi rừng, trải nghiệm ở nhà người dân Mỹ. Càng đi tôi càng hiểu hơn về nước Mỹ. Tôi nhớ lắm hương vị và âm nhạc đồng quê Mỹ, vẻ đẹp của các trang trại và những chú ngựa đáng yêu giờ đây cứ nối nhau ùa về trong ký ức.
Trong lớp học về kỹ năng lãnh đạo của chúng tôi, các giáo sư vô cùng thân thiện. Họ luôn quan tâm hỏi xem sinh viên có hiểu kịp không. Và trên những chuyến đi thực tế sau giờ học, hoạt động tình nguyện, những chuyến tham quan…tôi ngắm xe lao đi trên những sườn đồi dốc uốn lượn, những cánh đồng ngô xanh bạt ngàn cao quá đầu người. Với những điều mắt thấy tai nghe, tôi biết rằng những quyển sách đã không giáo điều và những bài giảng của các giáo sư Mỹ không gò bó chúng tôi trong những khuôn khổ lý thuyết.
image007
Thư viện trường SIU là nơi lần đầu tôi loay hoay học cách dùng máy photocopy, cũng là một kinh nghiệm đổ mồ hôi ướt trán. Tôi vô cùng thích thư viện trường, nơi có thể mở cửa 24/24 và mùa hè thì đến 12h đêm. Cái cảm giác được ở thư viện tới khuya lắc khuya lơ và khoảnh khắc ôm sách đi bộ về ký túc xá giữa đêm làm tôi cứ vui kỳ lạ. Còn nhớ có lần ở ký túc xá, khi mọi người đang dùng laptop ở phòng sinh hoạt chung thì đột nhiên nghe tiếng còi hú vang. Ngay lập tức một bạn người Campuchia bay ngay ra khỏi ghế và phóng ra sân. Lũ chúng tôi còn ngơ ngác thì bạn ấy lập tức hô hào: “Đó là tiếng báo cháy, phải thoát thân ngay!”, làm cả nhóm cuống cuồng bỏ chạy. Nhưng dường như chỉ là ai đó cố nấu ăn bằng bếp lửa trong ký túc xá bị hệ thống báo cháy phát hiện. Nhờ sự kiện này, tôi được trải nghiệm về hệ thống báo động của nước Mỹ.
Cái hay của việc đi học ở Mỹ đối với tôi còn là việc khám phá ra những khả năng tiềm ẩn của bản thân mình. Tôi dễ dàng nhận ra giọng bạn bè từ một khoảng cách rất xa, một khả năng mà dường như tôi không có khi còn ở Việt Nam. Có lần khi các bạn của tôi trở về từ hồ bơi, nằm trong phòng mình cách đó cả dặm, tôi đã nghe tiếng lí lắc của Ngọc và tự mỉm cười. Ở đất nước đa sắc tộc nhất thế giới này, tôi thấy mình sung sướng trong niềm vui kết bạn, sự háo hức được tìm hiểu về thức ăn, ngôn ngữ, lối sống. Dẫu rất vui vì được giao lưu với nhiều nền văn hóa tại đất nước hợp chủng quốc Hoa Kỳ, được nghe thấy tiếng nói Việt trên đất Mỹ vẫn mang lại cho tôi một cảm giác thân thương khó tả.
Ngày đến Chicago, tôi cứ phải xoắn cổ, rơi mũ, há hốc mồm ngắm những tòa nhà chọc trời lung linh huyền ảo, những chiếc limousine dài tuyệt đẹp. Nhưng đâu đó cũng có những người hành khất bên phố, có lúc tôi cũng dừng lại bỏ vài xu vào mũ họ. Tôi không thể nào quên được những chuyến tham quan các viện bảo tàng về thực vật, thổ dân da đỏ, khủng long, hải dương học, viện không gian, chụp ảnh với các bộ quân phục thế chiến thứ I, tận mắt thấy xác ướp Ai Cập. Tôi nhớ lúc đến Washington DC dự các buổi tổng kết, buổi giao lưu văn hóa ý nghĩa của chương trình và cả giây phút đứng trước Nhà Trắng hay tháp bút chì…chao ôi những ngày tháng đầy cảm xúc ấy ngỡ như vừa mới hôm qua.
image005
Tôi trở về với cái nhìn toàn diện hơn về nước Mỹ. Thực sự là năm tuần ở Mỹ tuy ngắn ngủi nhưng đã cho tôi một chuyến đi khám phá cuộc đời. Cứ như một chú ếch con được hít thở bầu không khí mát rượi và phát hiện ra rằng thế giới ngoài kia thật rộng lớn biết bao. Tôi biết nước Mỹ không phải thiên đường, nhưng nước Mỹ cho con người nhiều cơ hội học tập, phát triển theo ý muốn, quyền tự do để lựa chọn, dấn thân, mơ ước và trải nghiệm cuộc sống. Chợt nhớ đến lời bạn tôi ngày về đã từng xúc động nói: “Chúng tôi là người Việt Nam, chúng tôi rất yêu quê hương Việt Nam, nhưng thật sự chúng tôi lại không muốn rời xa nơi này”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét