Tăng Thanh Hà – Đổi cả giấc mơ để trưởng thành
-004
Đã có ai nói Hà gợi tình chưa? Tôi không thích dùng từ sexy nên gọi nó là gợi tình.
Cũng nhiều người nói tôi trông sexy nhưng hơn hết họ lại nhận xét tôi hồn nhiên, trong sáng. Ít người nói tôi gợi tình, nếu xét theo ý nghĩa tích cực của từ này.
Hình ảnh, cá tính của một con người đôi khi lại không do chính họ xây dựng nên mà lại do xã hội quy chiếu và gắn vào. Rồi các đặc tính ây len lén ẩn sâu vào tâm hồn, trở thành của chính mình. Hà có “bị” như vậy không?
Xét về góc độ nào đó thì cũng có ảnh hưởng. Bởi công việc và các mối quan hệ trong xã hội ảnh hưởng lên mình rất nhiều. Đến một lúc, bạn thay đổi khi nào không hay, không hề có chủ định, một cách rất dịu dàng. Giống như một cốc rượu ngọt khiến bạn mất cảnh giác, uống và say từ từ hồi nào không hay.
Có thể đó là hệ lụy của người nổi tiếng chăng?
Tất nhiên, nhưng nhiều người lại thấy đó là cách tiếp cận được với công chúng và môi trường công việc của mình. Sự ngụy trang đôi khi mang lại nhiều lợi ích. Tôi chỉ lo những cá tính đó sẽ trở thành một phần của mình, thay đổi cái TÔI không như ý mình muốn mà mình vẫn không hay biết, không nhận ra. Quá trình đó tuy diễn ra rất chậm nhưng nguy hiểm.
Vậy cái TÔI của Hà đã được hình thành và thay đổi như thế nào?
Năm 12 tuổi, tôi tham gia sân khấu kịch Idécaf. Đó là nơi tôi từng mơ ước và nhờ nơi đó, tôi trưởng thành. Tôi từng mơ mình sẽ giống các cô chú nghệ sĩ trong đoàn kịch và mong một ngày nào đó mình sẽ giống như họ, lộng lẫy trên sân khấu, nổi tiếng ngoài đời, là thần tượng của nhiều người.
Lớn lên, tiếp xúc nhiều với báo chí, tôi lại thích làm nhà báo và luôn mơ ước về điều đó. Nghệ thuật có thể chưa phải là đích dừng của tôi. Đó là điều tôi đang gặp trên con đường đi của đời mình, cả bằng khả năng và sự may mắn.
Giống như khi nhìn thấy một chiếc xe đạp mà bạn chưa có, bạn liền ao ước giá như mình có một chiếc. Và khi đã có nó, bạn lại thay đổi ước mơ, muốn có một chiếc xe máy.
Những ước mơ của tôi rất cụ thể, gần gũi và thực tế chứ không phải là những điều ảo tưởng đến xa vời. Vào thời điểm đó, ở vào hoàn cảnh đó, tôi chỉ mơ ước vậy thôi. Chính những ước mơ rất thực tế đó đã giúp tôi trưởng thành.
Source: http://www.elle.vn/nguoi-noi-tieng/tang-thanh-ha-doi-ca-giac-mo-de-truong-thanh
*******************************************
Tăng Thanh Hà: Tự mình vượt qua chính mình
Thân hình mảnh dẻ, hay thu tay lại khi đứng trước đám đông, nhưng Tăng Thanh Hà chưa từng là một cô gái yếu ớt. Trái lại, cô rất cứng cỏi, cô biết rõ mình muốn gì và cô sẽ không bao giờ để ai vượt qua trừ chính mình…
Đã lâu lắm rồi không thấy Tăng Thanh Hà xuất hiện trên mặt báo. Sau Mỹ nhân kế, cũng không thấy cô công bố sẽ tham gia vào dự án nghệ thuật nào. Cô dường như đã chọn một sự rút lui. Thế nhưng, gặp Hà rồi mới thấy cô chẳng hề lùi lại trên con đường sự nghiệp. Trong văn phòng của cô tại công ty Matchbox, lịch làm việc được treo chi chít. Và cũng ngay trong văn phòng ấy, ta thấy nhiều tấm ảnh ngộ nghĩnh chụp lại giây phút hạnh phúc của cô cùng bạn bè và gia đình, cứ như không gian này đã ngầm nói lên hai mặt cuộc sống của Hà vậy.
Cuộc trò chuyện với Hà, ở Matchbox, vào chính ngọ, xoay quanh công việc và sự đổi thay trong cuộc sống của một cô gái vàng trên màn bạc và giản dị đến không ngờ giữa đời thường. Cũng như mọi lúc, tôi thấy Tăng Thanh Hà thật chuyên nghiệp trong công việc. Cô luôn xoay xở mọi lúc để có thể đúng giờ với mọi người. Ngay cả khi đi chụp hình, chưa bao giờ cô đến muộn, chưa bao giờ cáu gắt, chưa bao giờ để người khác phải phiền lòng.
Chúng tôi bị cắt ngang nhiều lần bởi những cuộc điện thoại gọi đến. Người phụ nữ trẻ xinh đẹp này đang tất bật cùng Matchbox phối hợp tổ chức giải chạy việt dã đầu tiên tại TP.HCM, “The HCMC Run 2013 – Chinh phục cầu Phú Mỹ”. Bản thân Hà cũng như đang chạy, miên man trong cuộc đua với chính mình, với niềm vui không bao giờ tắt thể hiện qua cách cô cười và nói.
Hà có vẻ đang rất hăng hái với HCMC Run 2013, tại sao Hà lại muốn tổ chức một phong trào chạy bộ mà không phải là điện ảnh hay thời trang?
Trước tiên đó là nhu cầu cá nhân, nhưng để phát triển được thành một chương trình như HCMC Run 2013 là một quá trình dài. Nếu đặt mình vào trong tâm thế của một người chạy bộ chuyên nghiệp ta sẽ thấy họ luôn muốn vượt qua chính mình của ngày hôm qua.
Trong cuốn Tôi nói gì khi nói về chạy bộ, nhà văn Nhật Haruki Murakami có viết: “Với người chạy bộ bình thường, không phải tay đua chuyên nghiệp, chuyện ganh đua cá nhân không phải là cái chính. Hầu hết họ được kích bẩy bởi một mục tiêu cá nhân hơn bất cứ thứ gì khác: ấy là một mức thời gian mà họ muốn vượt qua. Chỉ cần có thể chinh phục được mức thời gian ấy là họ sẽ cảm thấy mình hoàn thành được cái họ đã bắt tay làm. Dù họ không phá được kỷ lục thời gian mình mong muốn, song miễn sao họ có được cái cảm giác mãn nguyện là đã làm hết sức mình… ”.
Nếu tôi là một diễn viên, tôi có thể tiếp tục diễn xuất và sự nghiệp của tôi cũng sẽ được đúc kết dần theo con đường của người chạy bộ, đó là sự đa dạng hóa thân vào các nhân vật. Còn lúc này đây, tôi muốn mình phải tự vượt qua chính những điều tưởng như là chướng ngại vật để thấy mình đang làm những điều có ích.
Nghe có vẻ Tăng Thanh Hà là người nhiều tham vọng, ở lĩnh vực nào Hà cũng mong là người thành công?
Tôi cầu toàn thì đúng hơn. Tôi không thích trò đánh trống bỏ dùi, được chăng hay chớ. Cái gì đã nói thì sẽ cố làm cho tốt, còn không thì im lặng sẽ lành hơn. Tôi cũng chưa thành công trong kinh doanh, mới chỉ là những bước khởi đầu. Tôi còn đang chập chững tập đi ở lĩnh vực này và vẫn còn phải học hỏi hàng ngày, cũng còn quá nhiều việc phải làm…
Từ khi lập gia đình, hầu hết hình ảnh của Hà gắn liền với những sự kiện của công ty. Đó là một hành động có tính toán, phải không?
Làm nghệ sĩ, sợ nhất là cứ lên báo hoài mà không có gì để nói. Chính vì thế, nếu không làm công ty truyền thông, chắc chắn tôi sẽ gần như “biến mất”, vì hiện tại tôi không tham gia dự án nghệ thuật nào.
Sự trở lại trong thời gian gần đây vì cuộc chạy việt dã này tôi muốn tất cả mọi người cùng tham gia, tạo ra một phong trào cộng đồng có ý nghĩa. Chính vì thế tôi cùng những cộng sự của mình xuất hiện để cùng vận động phong trào. Đó không phải là hành động có tính toán, mà chỉ là tôi muốn xuất hiện cùng với những công việc rõ ràng, cụ thể mà mình làm.
Tăng Thanh Hà là người như thế nào trong công việc?
Tôi nguyên tắc nhưng không cứng nhắc.
Người ta thường nói thói quen tạo nên tính cách. Khi làm việc trong môi trường hoàn toàn khác với môi trường nghệ thuật, Hà có thay đổi nhiều không?
Về bản chất thì khác rất nhiều, nhưng về thái độ làm việc thì đối với tôi môi trường nào cũng đòi hỏi sự nghiêm túc và chuyên nghiệp trong công việc. Tuy nhiên, tôi theo đuổi song song cả hai môi trường này từ rất lâu rồi nên không có nhiều bỡ ngỡ.
Một phụ nữ đã lập gia đình, theo Hà, có nên ăn mặc sành điệu như những cô gái độc thân không? Phong cách của Hà có thay đổi sau khi kết hôn không?
Thực ra không đổi thay gì cả đâu. Vì tôi đã lựa chọn một phong cách ổn định. Tôi không nghĩ rằng mình là một người sành điệu, nhưng tôi cho rằng mình biết lựa chọn thời trang phù hợp với từng hoàn cảnh sống, công việc và những nơi mình xuất hiện.
Nhưng dù gì đi nữa Hà cũng là người nổi tiếng, và sẽ dễ bị so sánh với những ngôi sao cùng thời…
Nếu họ so sánh về tài năng hay sự chăm chỉ, tôi sẽ suy nghĩ và có thể sẽ buồn. Chứ còn so sánh về những món đồ như chiếc túi xách hay đôi giày, thì việc đó khá vô nghĩa. Sẽ là ngớ ngẩn biết bao khi chúng ta không nhìn vào những giá trị thật của con người mà lại nhìn vào giá trị của những thứ vô tri, những thứ tiền có thể mua được. Nếu bạn cho rằng người nổi tiếng cần phải sống như vậy, tôi tôn trọng quan điểm riêng của bạn. Còn với tôi, tôi chỉ mua những món đồ hiệu và dùng nó khi thấy thực sự đẹp và phù hợp với mình.
Lúc này, Hà đang có mọi thứ, cuộc sống hạnh phúc, ở nhà lầu, đi xe đẹp, lại sở hữu rất nhiều đồ hiệu, nên Hà nói gì cũng dễ dàng…
Tôi đã từng có một tuổi thơ vất vả, gia đình tôi đến lúc này cũng ở mức vừa phải, và tôi vẫn đang phải làm việc hàng ngày như tất cả mọi người. Cái bạn nói là cái mà bạn nhìn và rồi suy diễn, còn tôi vẫn như trước tới nay, chẳng bao giờ khoe mình có gì. Và vì thế, tôi sẽ không dùng vị thế của mình (theo ý bạn nói) để đánh giá về người khác. Và hình như chúng ta đang đi lạc sang một câu chuyện khác mất rồi. Không, tôi rành mạch và đơn giản. Tôi thích cái gì thì sẽ nói thích cái đó…
Cuộc sống của Hà lúc này thế nào? Thực lòng, hỏi câu này, là tôi chờ đợi một chia sẻ riêng tư…
Lúc này thì tôi hơi bận, vì lo cho giải chạy việt dã, tôi đang rất hứng thú với dự án này. Về cuộc sống riêng thì tôi rất hài lòng.
Xin cảm ơn Hà!
Source: http://www.elle.vn/nguoi-noi-tieng/tang-thanh-ha-tu-minh-vuot-qua-chinh-minh
****************************
Tăng Thanh Hà tuổi 30: Hài lòng với sự không hoàn hảo
Suốt từng ấy thời gian với những trải nghiệm mới của việc làm mẹ và bận rộn kinh doanh, nàng “Ngọc Nữ” thuở nào không chỉ giữ được nét trẻ trung rạng ngời, ở Tăng Thanh Hà còn tỏa ra vẻ đẹp sâu lắng của người phụ nữ tuổi ba mươi
Cũng đã quá lâu, người ta không còn thấy Tăng Thanh Hà xuất hiện, ngay cả ở những sự kiện danh giá nhất của giới showbiz. Vì chị bận rộn, hay vì muốn giấu mình đi?
Tôi vẫn xuất hiện đều đặn đấy chứ. Hàng ngày tôi vẫn đến công ty, các địa diểm kinh doanh và gặp gỡ bạn bè. Không có lý do gì để tôi giấu mình cả, chỉ là không xuất hiện nhiều ở những sự kiện và những nơi đông người thôi.
Ngày nào cũng vậy, buổi sáng tôi thức dậy từ lúc 5 giờ, chơi với “bà nhỏ” rồi cho anh lớn ăn. Sau khi đưa anh lớn đến trường, hai vợ chồng tôi cùng nhau đi ăn sáng và rồi đường ai nấy đi, ai lo việc của người đó. Tôi tranh thủ hoàn thành công việc buổi sáng, đến chiều về rước con, dẫn hai đứa nhỏ đi chợ, đi dạo rồi về nhà nấu ăn. Buổi tối, sau khi ăn xong, tôi cho hai đứa chơi, đọc sách và đi ngủ là hết một ngày. Có những tối dù phải bận rộn ở nhà hàng, tôi cũng luôn tranh thủ về cho con ngủ. Tôi ít đi đâu buổi tối lắm, gặp gỡ bạn bè cũng thường là buổi trưa.
“Làm mẹ” – có phải chính điều này khiến mọi thứ trong cuộc sống của chị cũng đổi thay?
Nếu có ai hỏi điều gì làm tôi cảm thấy tự hào và hạnh phúc nhất, đó là được làm mẹ. Đến bây giờ tôi vẫn chưa tin được tôi đã làm mẹ của hai đứa con. Nhiều lúc nhìn con cười, tôi tự cảm thấy hãnh diện vì “tui đẻ ra nó đó”! Ngộ ghê, cái thứ tình cảm gì mà sao mãnh liệt quá không biết. Sao lại có thể yêu một người nhiều đến như vậy! Có con rồi, tôi yêu cha mẹ nhiều hơn, vì tôi biết rằng trên đời này không ai thương mình bằng cha mẹ của mình cả. Mẹ hay nói với tôi rằng, khi đã làm mẹ rồi, chẳng có điều gì trong cuộc sống làm mình sợ hãi và không có gì không làm được. Dù vất vả khó khăn thế nào, vì con mình cũng sẽ vượt qua. Con chính là vũ khí tinh thần lợi hại nhất. Bây giờ tôi đã hiểu.
Thực sự chị nói, không có gì không làm được, khi đã là một người mẹ. Nhưng tôi chắc rằng, sẽ có nhiều người phản biện, rằng chị quá thành công và đủ đầy, nói gì cũng dễ thành chân lý, còn biết bao người mẹ đắm chìm đau khổ ngoài kia …
Không cha mẹ nào không thương con, mỗi người sẽ có một cách thể hiện riêng và cảm nhận khác nhau. Anh em tôi lớn lên trong điều kiện gia đình không dư dả nhưng cha mẹ luôn dành cho chúng tôi những gì tuyệt vời và tốt đẹp nhất. Cái gì ngon và tốt mẹ đều nhường cho chúng tôi, ăn cái gì cũng là người gắp sau, đến bây giờ vẫn vậy. Tôi quá thành công và đầy đủ ư? Tôi vẫn đang nỗ lực và chiến đấu mỗi ngày.
“Tôi là người đã yêu thì sẽ không bao giờ nghi ngờ… Tôi luôn hướng đến những điều tích cực để giúp mình sống tốt hơn, và ngày trôi qua cũng ý nghĩa hơn”. (Trang phục, giày BOTTEGA VENETA)
Cuộc “chiến đấu” ấy diễn ra như thế nào?
Nhiều lúc nghe người ta nói về mình mà tôi phải bật cười. Hay thật, sao người ta biết rõ về tôi thế nhỉ! Lúc mang bầu, tôi vẫn làm việc suốt đến tận ngày sinh, sáng vừa họp xong tối đã đi bệnh viện đẻ rồi. Hai lần sinh con tôi đều quay lại với công việc sau một tháng. Vừa đi làm vừa cố gắng duy trì nuôi con bằng sữa mẹ và dành thời gian cho con nhiều nhất có thể. Từ ngày có con, tôi chưa có giấc ngủ nào thẳng liền ba giờ.
Ngày đầu mở công ty, HATANG và The Crab Shack, người ta nói tôi mở chơi cho sang thôi, biết gì mà làm, có tiền muốn làm gì chẳng được, chẳng mấy chốc mà dẹp tiệm. Nghe mà chạnh lòng. Thôi thì việc mình, mình làm, người ta nói mặc người ta. Cũng như những doanh nghiệp khác, đã đầu tư phải chấp nhận rủi ro, không có gì là dễ dàng cả. Kinh doanh mà, ai lại không có những đêm lo lắng mất ngủ? Ngày đầu làm F&B tôi chật vật lắm, vừa làm vừa học, sau gần 4 năm, hiện tôi quản lý 7 nhà hàng. Công việc mỗi ngày lại gặp những vấn đề khó khăn khác nhau. Không nỗ lực chiến đấu là chết!
Chị không thấy mình giống con rùa, cứ cậy cái mai của mình cứng mà lao đầu vào đá sao? Chẳng phải chị có thể tựa nhờ vào chồng mình là một doanh nhân thành đạt?
Tôi nương tựa chồng nhiều thứ, nhưng trong công việc thì độc lập. Nếu khi nào cần anh hỗ trợ, tôi sẽ lên tiếng và ngược lại. Vợ chồng nếu có kinh doanh chung đi nữa thì cũng chỉ một người quyết thôi.
Những gì chị chia sẻ cho thấy cuộc sống của chị đang quá viên mãn. Mà sự viên mãn nào cũng là báo hiệu của một nguy cơ. Hoặc giả, bình yên quá cũng đồng nghĩa với một cuộc sống gia đình nhạt nhẽo. Có phải thế không?
Hôn nhân không phải là một “Happy ending” mà là sự khởi đầu cho một chương sách mới. Và nó có hay dở, dài ngắn, yên ổn hay bão tố phần nhiều do chúng ta tự viết nên. Mối quan hệ nào cũng cần có sự vun đắp của cả hai, không có gì gọi là sự viên mãn hoàn hảo cả. Mối quan hệ nào cũng có những lúc thăng trầm. Không ai biết trước tương lai rồi sẽ như thế nào, cứ sống và yêu thương hết mình thôi.
Trong một cuốn sách về đàn bà tuổi ba mươi, có đại ý rằng, phụ nữ vào lứa này sẽ yêu tiền hơn, và khó ngã vào ái tình. Còn đàn ông thì ngược lại, khi ngấm sự ràng buộc của hôn nhân và con cái sinh ra bận rộn, họ lại thường hướng tới hình bóng nữ nhân bên ngoài. Tăng Thanh Hà thấy điều này thế nào?
Quyển sách nào vậy anh có thể cho tôi mượn xem được không? (Cười) Một trong những nguyên tắc sống của tôi là niềm tin. Tôi rất khó tin người, nhưng đã tin là hết mình. Anh có thể thấy tôi chơi với một nhóm bạn, quan hệ thân thiết với một nhóm người rất rõ ràng, đến khi làm việc tôi cũng chỉ muốn có sự giúp sức từ họ. Chẳng phải vì nguyên tắc đó, mà không phải ai khác, tôi lại muốn được ngồi cùng anh nói câu chuyện riêng tư này sao?
Cũng như thế, tôi chính là người đã yêu thì sẽ không bao giờ nghi ngờ. Khi trái tim bạn được giữ cả niềm tin tuyệt đối từ người khác, bạn sẽ tự hiểu được “trọng trách” ấy. Mối quan hệ nào cũng vậy chứ không chỉ vợ chồng, hoài nghi thì dễ rạn nứt. Tôi luôn hướng cuộc sống đến những điều tích cực, nó giúp mình sống tốt hơn và ngày trôi qua ý nghĩa hơn. Không ai nắm tay thâu ngày đến tối, 10 năm nữa chưa biết ra sao, nhưng đến lúc này tôi hoàn toàn hài lòng với những lựa chọn của mình. Có thể cả hai chúng tôi sống lý trí, tư duy mạch lạc và có phần đơn giản, nên chúng tôi hòa hợp dễ hơn.
“Tôi trân trọng những gì mình đang có, luôn cố gắng gìn giữ, xây dựng và duy trì để mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Không có gì là hoàn hảo và viên mãn cả, quan trọng là bạn biết hài lòng với các điểm cộng và chấp nhận các điểm trừ”. (Trang phục, túi & giày BOTTEGA VENETA)
Chúng ta bàn rất nhiều về sự đổi thay nội tâm của Tăng Thanh Hà, một “người đàn bà ba mươi”. Sự rẽ hướng của chị từ diễn viên sang kinh doanh, đến giờ cũng có thể coi ít nhiều có thành tựu. Nhưng nhìn lại vàng son thuở mười tám, chị có thấy tiếc nuối không?
Thời gian đầu mỗi lần đọc tin tức hoặc dự lễ ra mắt phim của đồng nghiệp, tôi nhớ nghề kinh khủng. Tôi nhớ những sản phẩm nghệ thuật mới, nhớ không khí đoàn làm phim, nhớ được sống cùng nhân vật, nhớ cái cảm giác được săn đón mỗi lần xuất hiện. Thế nhưng mỗi khi xuất hiện, tôi lại cảm nhận thật rõ rệt tôi không thuộc về nơi đó nữa. Tôi cảm thấy ngột ngạt, gò bó và quá mệt mỏi. Có lẽ tôi đã tạm hết duyên với nghệ thuật bởi có nhiều mối lo lắng và bận tâm khác.
Chị từng nói, khi xưa còn làm diễn viên, chị làm việc và kiếm tiền bằng sự bay bổng, thích thì nhận không thì thôi. Nhưng giờ làm gì cũng tính thật kỹ vì ảnh hưởng tới cả một hệ thống hàng trăm con người. Sự thay đổi đó có phải vì bản thân trở nên thực dụng hơn?
Bay bổng, lãng mạn và thực tế luôn là một bài toán khó. Bản thân mỗi người vốn dĩ đã rất phức tạp, sống sao cho hài hòa giữa cái mình muốn và cái mình cảm nhận không phải là dễ. Hồi trước, có những lúc tôi thích thì làm, không thích thì thôi. Bây giờ, cảm tính lúc đầu tuy rất quan trọng nhưng quyết định cái gì cũng phải suy đi tính lại, cân nhắc kỹ càng rồi mới làm. Tôi không muốn trở thành một người mơ mộng viển vông hay thực tế quá sẽ rất khô khan nhạt nhẽo. Bởi vậy, tôi luôn cố gắng cân bằng hai yếu tố này trong cuộc sống. Còn thực dụng ư? Tôi nghĩ con người ai cũng có, chỉ khác nhau ở mức độ nhiều hay ít thôi.
Người ta nhìn vào Tăng Thanh Hà là một phụ nữ nổi tiếng, thành đạt và cuộc sống riêng rất tốt đẹp. Còn nếu tự nhìn mình, vào lúc này, chị thấy như thế nào?
Tôi trân trọng những cái mình đang có, đồng thời luôn cố gắng gìn giữ, xây dựng và duy trì để mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Không có gì là hoàn hảo và viên mãn cả, quan trọng là bạn biết hài lòng với các điểm cộng và chấp nhận các điểm trừ.
Từ một ngôi sao nổi tiếng dần rút vào lặng lẽ, điều này không dễ dàng với hầu hết các nghệ sĩ. Cảm giác bị lãng quên rất đáng sợ. Đối với chị đó có phải là sự đánh đổi để có hiện tại?
Thời gian đầu tôi cực kỳ mâu thuẫn với chính mình. Có những lúc tôi cảm thấy hụt hẫng, thấy mình cứ giậm chân tại chỗ trong khi các đồng nghiệp khác lại có quá nhiều dự án đang diễn ra. Tuy nhiên, mỗi lần xuất hiện một bước tiến ba bước lùi, ở đâu đó có tiếng nói mạnh mẽ trong tôi, tôi không thuộc về nơi đó nữa. Tôi dành một thời gian dài lắng nghe bản thân mình đang muốn gì và nên làm gì. Mỗi ngày trong cuộc sống chúng ta đều phải đưa ra quyết định chọn lựa, mỗi thời điểm ta có những mối bận tâm khác nhau, không có gì là dễ dàng đạt được cả. Tôi muốn chọn con đường khiến tôi mỗi ngày đều mỉm cười khi thức dậy, đến những nơi và làm những việc khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, gặp gỡ những người mà ở bên họ tôi được là chính mình, nơi mà tôi không cần giải thích, thanh minh hay phải cố gắng tạo ấn tượng tốt. Tôi muốn lắng nghe và sống cho bản thân mình nhiều hơn. Tôi cảm thấy may mắn vì mình có quyền chọn lựa và sống theo ý mình.
Làm vợ, làm mẹ, công việc và thời gian khắc nghiệt, chị sẽ cảm thấy thế nào nếu một ngày nào đó Tăng Thanh Hà không còn đẹp như hiện tại nữa?
Từ ngày sinh con, có những sáng thức dậy nhìn vào gương tôi không nhận ra mình. Mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, người đầy mùi sữa. Vậy mà tôi chẳng thấy buồn. Tôi quan niệm phụ nữ phải biết trân trọng và chăm sóc bản thân. Tôi chỉ cho phép mình xấu buổi sáng sớm thôi, còn ra đường là phải đẹp. Tôi nghĩ rằng vẻ đẹp thay đổi theo thời gian, mỗi độ tuổi sẽ có những vẻ đẹp khác nhau. Như cô Diễm My, mỗi lần gặp cô tôi cứ ngắm cô mãi vì cô ấy vẫn quá đẹp.
Cảm ơn Tăng Thanh Hà đã dành thời gian cho buổi trò chuyện này.
Source: http://www.elle.vn/nguoi-noi-tieng/tang-thanh-ha-o-tuoi-ba-muoi-hai-long-voi-su-khong-hoan-hao
Source: http://www.elle.vn/nguoi-noi-tieng/tang-thanh-ha-o-tuoi-ba-muoi-hai-long-voi-su-khong-hoan-hao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét