My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

Long time no see

11/06/2016

Tôi đến Úc tròn 4 tháng. 


Nguồn: Voshida Trường
Mọi thứ đều đều trôi qua, có chút mệt mỏi, có chút nhớ nhà, có chút bình lặng, và có chút cân bằng. Thi thoảng vẫn nhớ Sài Gòn...

4 tháng không viết, tôi thấy mình bị cuốn vào nhịp sống bên đây, không có thời gian ngồi lại viết đôi dòng linh tinh rồi tư lự nữa. 4 tháng với nhiều điều xảy ra, và 4 tháng cho những câu chuyện không đầu không cuối....

Kể gì với bạn bây giờ nhỉ, ah kể chuyện làm tôi vui nhất hôm nay đi: Hai bạn housemates chung nhà t đã huề nhau !

HOUSEMATES
Chị G giận Đ từ 3 tháng trước, nguyên do là cậu chàng trẻ tuổi ăn nói hỗn hào - theo như nhận xét của chị, khiến chị bực mình, cáu bẳn, rồi họ bơ nhau luôn. 3 tháng qua, t làm người đứng giữa, giảng hòa cho 2 người nhưng bất thành. Thế là cứ một mặt dịu dàng trò chuyện với chị G, một mặt đóng vai nhí nhố với cậu trẻ Đ. Mãi đến hôm qua, khi con bạn housemate Brazil chung nhà thắc mắc hỏi: "Sao thằng Đ nó isolated vậy?" thì chị G mới giật mình nhận ra 3 tháng qua thằng bé cứ đi học về là lủi thủi vào phòng, ôm laptop khóc cười với mấy bộ phim. Tôi cũng thấy điều đó, và cố gắng bắt chuyện, hỏi han nó nhiều hơn mỗi khi nó dắt xe đạp về đến cửa. Lắm lúc, 3 đứa - tôi - chị G - và M (Brazilian housemate) tụ tập làm bánh, thấy thằng nhỏ rúc trong phòng đến tội. Tôi mang bánh chia cho nó ăn, nhưng nó bảo không thích. Tôi không biết thật sự là vì nó ghét cheese, hay nó không thích join vào những buổi tụ tập như thế. Hôm qua lúc mỗi đứa đang ôm một tô cơm ở bàn ăn, tôi bất giác bảo vs thằng Đ: "Mai sinh nhật chị G rồi đó, nói chiện lại bình thường đi, 2 người giận gì lâu quá". Nó nhăn nhó mặt mày bảo không, giờ tới lượt nó giận. Giong miền Tây của nó thật thà chất phác có sao nói vậy: "Ai biểu chỉ bơ em trước chi, rồi còn unfriend trên Facebook, ừa đó, em cho giận luôn". Vậy mà hôm nay đùng cái, lúc thằng nhỏ chuẩn bị ôm tô cơm rúc vô phòng ăn thì bị chị G chặn ngay cửa bảo nó join cùng bọn tôi ăn tối. Rồi hai người họ bắt chuyện lại với nhau - bình thường - tỉnh rụi - trơn tru như cách mà họ vẫn đùa với nhau 3 tháng trước. Tôi lúc ấy đứng trong bếp, khẽ mỉm cười, thì ra đó là cái cách mà những người họ hợp nhau, giận nhau rồi quay về với nhau.

Mỗi lần nghe đến keyword "giận" là tôi lại nhớ con MTD. Ngày xưa, nó từng gây bất ngờ với tôi vì cái câu giải thích tỉnh rụi "Không bao giờ giận ai hết, vì không có thời gian để giận". Tôi biết nó bận, bận đến tối mặt tối mũi nên thời gian hơi sức đâu mà đi hờn dỗi kiểu trẻ con như thế. Nhưng đem câu nói ấy áp vào nhiều context khác nhau của cuộc sống, tôi thấy nó càng đúng nhiều hơn thế. Vì sao ư? Vì cuộc đời này quá ngắn, và người ta chỉ có duy nhất 1 cuộc đời này để sống, nên phải sử dụng từng khoảng thời gian đó một cách hiệu quả nhất. Và "Giận" được coi là sự phung phí về mặt thời gian và mối quan hệ.
Chị G thì cuối năm nay về VN luôn rồi, ngày vui ngắn chẳng tày gang, giữa cái đất lạ quê người này, đồng hương đùm bọc nhau được khi nào thì hay khi ấy. Còn vui được với nhau bao lâu thì cứ hãy vui. May mắn, hôm nay, họ đã làm lành với nhau. Tôi thích câu cuối của chị lúc 3 đứa về phòng đi ngủ: "Haha, chắc chị phải tập làm quen với cách nói chuyện của thằng Đ thôi vậy". Uhm, để chung sống và hòa hợp được, là cả 1 quá trình cọ xát và điều chỉnh để trở nên vừa khít với đối phương, trong tình bạn và trong tình yêu cũng vậy. Tuy họ không yêu nhau và chỉ là chị em thân thiết, nhưng đó là cách mà mọi mảnh ghép trên thế giới này khít lại với nhau - tôi nghĩ vậy. Cách nói chuyện trổng không của thằng Đ thực ra không phải vấn đề gì quá lớn, chỉ là nó đã quen nói như vậy. Tôi lắm lúc cũng bực mình, nhưng thiết nghĩ, nên nhìn vào thái độ và tâm tính của nó nhiều hơn là cách nói chuyện. Căn bản, nó tốt tính, vậy là đủ !

PLACEMENT
2 tuần qua tôi đi placement. Placement gọi nôm na như là thực tập. Bạn sẽ đi đến các trường học để quan sát gv dạy và sau đó được thực hành đứng lớp. Kì này tôi đi trường tiểu học, nên còn khá nhẹ nhàng và vui. Con nít độ tuổi cấp 1 còn nhỏ, chưa biết gì nhiều, dễ dạy hơn và chúng quấn bạn hơn. Bạn vừa là cô, vừa là mẹ, vừa là bảo mẫu cho tụi nó. Tôi đã quen cảnh được bọn nhóc ôm chào tạm biệt mỗi cuối ngày. Có đứa giờ ra chơi thấy tôi không ăn gì, còn mang kẹo lại cho :) Thì ra, cái niềm vui đơn thuần của nhà giáo chính là lũ trẻ.


Tôi may mắn có được mentor tâm lý, cực tốt và nhiệt tâm. Khi đi thực tập, tôi fai co-teaching với một ông Ấn Độ, người tôi hay gọi vui là technology dinosaur vì trình IT quá kinh khủng. Ngày đầu, tôi gây nhau với ông ấy vì ổng lóng ngóng không biết sử dụng Powerpoint và quá thụ động khi đứng lớp. Ông ú ớ giải thích, tôi mới ngớ ra, thì ra ổng chỉ hơi chậm, chứ bản chất thì tốt, vẫn giúp đỡ mọi người. Có điều trong co-teaching, mỗi người sẽ gánh 50% công việc, chứ không phải ai giỏi IT hơn thì gánh hết. Thế nên thầy đã quyết định tách bọn tôi ra để soạn lesson plan riêng, và để ông Ấn Độ có cơ hội tự vọc IT nhiều hơn cho lên trình, chứ không dựa dẫm vào tôi mãi.

Tuần sau là tuần cuối tôi đi placement. Thời gian trôi qua khá nhanh, nhưng tôi đã học được rất nhiều từ mentor của mình, từ classroom management, đến media in school, đến cách tương tác với học sinh ở nhiều cấp độ như thế nào, và đặc biệt là làm thế nào để deal với mấy đứa có learning disorder hoặc behavioral problem. Giao dục, tuy hơi hiền và bình lặng hơn Kinh tế, nhưng cũng có hay riêng của nó.



TÌNH YÊU


Ở Úc, người ta không rần rần phong trào FA như ở VN. Kẻ đơn côi trong mùa đông giá lạnh của Melb lại càng thảm hơn. Nhưng tôi không lấy đó làm buồn, tôi thích câu nói này:


Tôi thà kiên nhẫn chờ để gặp được người vừa khít với mình, hơn là vớ đại 1 ai đó chỉ để có người đi cùng. 4 tháng qua, tôi cũng có dịp tiếp xúc với nhiều người khác giới, nhưng có lẽ tất cả chỉ dừng ở mức làm bạn. Tôi không muốn tiến xa hơn, và cũng chưa sẵn sàng.

Có đôi lúc, cũng tò mò tự hỏi bản thân: Mình sẽ hợp với người giống mình, hay một người hoàn toàn đối lập với mình. Cùng dấu hay trái dấu haha. Không biết, tương lai sẽ có câu trả lời, giờ cứ sống hết mình cho tuổi trẻ và khám phá nhiều thứ mới hơn nữa đã. Tuổi trẻ chỉ có 1 lần, và nó là báu vật vô giá !



Viết dông viết dài thế thôi, tạm gác đấy, quay lại công việc. Sẽ kể thêm nhiều điều trong bài blog kế.
Hashtag cho kì tới
#cooking
#5125asm
#Misscomplain
# Questionforfuture
#Worktravel
#Chinese

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

Phim "It's okay, that's love" và câu chuyện về những người bạn của tôi

Tôi có một người gọi là bạn cũng ko đúng, là frenemy thì đúng hơn.

Cái cảm giác vừa thương vừa ghét - tìm mãi tiếng Việt chẳng ra từ nào, ơ thế mà nghe người ta xì xào trên phim, lại ra từ Frenemy. Chuẩn !

Tôi thương nó, vì biết một phần quá khứ nó đã trải qua, để lại những vết sẹo gì, và hiểu cái lý tưởng, cái cách nghĩ sâu sắc của nó.

Nhưng tôi cũng ghét nó, vì nó quá ư cố chấp, quá gia trưởng, quá ư điên khùng ở một vài thời điểm. Và hơn cả, là vài vết sẹo để lại cho nhau. Vì thế, nên thề với lòng, không bao giờ để nó bước chân vào thế giới của mình lần nữa. Dứt cái pặc, tôi làm được. Tôi hả hê, vui sướng, hạnh phúc với quyết định của mình - nhưng cũng lắm lúc tôi ngoái đầu nhìn lại băn khoăn...

Có lúc tôi băn khoăn cái tinh cầu cô độc như nó có tìm được ai để chia sẻ không. Có lúc tôi băn khoăn nó đã học cách vượt qua những vết sẹo của mình như thế nào, đã ổn chưa. Có lúc tôi băn khoăn những người bên cạnh nó có đủ hiểu nó để chở che không.

Tôi băn khoăn nhiều, nhưng im lặng, chỉ dõi theo nó từ xa...

Phim ảnh thật có sức ảnh hưởng nhất định. Coi "It's okay, that's love" mà rùng mình, mà xót xa. Nhớ câu nói trong bài phát biểu của các bác sĩ người Úc cách đây 2 năm "Những ảnh hưởng từ thời thơ ấu sẽ tác động mạnh mẽ đến cuộc sống trưởng thành sau này".

Tôi - hay nó, cũng có những câu chuyện riêng, và tính cách mỗi người, sẽ hình thành nên thái độ và cách phản ứng với cuộc sống khi lớn lên.

Chàng nhà văn trong phim cũng trải qua biến cố như vậy. Anh từng có tuổi thơ bất hạnh, nhưng may đã gặp được cô bạn gái là bác sĩ khoa tâm thần, đã hiểu, thông cảm và chấp nhận cho những hành động có phần khác lạ của anh. Anh may mắn vì điều đó !

Tôi chợt nghĩ đến bạn tôi. Tôi tự hỏi, bên cạnh nó giờ đã có ai đủ hiểu nó chưa? Tôi mong là có, để những nỗi trăn trở, ám ảnh của quá khứ, không còn để lại quá nhiều đau đớn cho nó ở thì hiện tại.

Đại học - quả là một chặng đường diệu kì. Với tôi, nó diệu kì không đơn thuần vì kiến thức, nó diệu kì vì đã cho tôi cơ hội trải nghiệm nhiều điều mới lạ, tiếp xúc và làm bạn với những con người - tuy mang trong mình nhiều sẹo, nhưng vẫn cố gắng vươn lên sống tốt từng ngày. Tôi từng thích thú với vai trò là người bạn, người chia sẻ, người xoa dịu tâm hồn và nỗi đau cho họ. Nhưng không, giờ tôi nghĩ mình không nên tự hào với vai trò đó. Bởi vì, chắc như anh chàng nhà văn trong phim nói "Những cô gái quá trong trẻo, quá vô tư, quá tích cực, đôi khi lại nhạt nhẽo, chả thú vị". Bạn tôi chắc không cần tôi thú vị, bạn tôi chắc cần một người đủ sẹo hoặc đủ trải đời như họ, để có thể đồng điệu trong từng cảm xúc, có mặn, có ngọt, có đắng; hoặc căn bản là nên có kiến thức về tâm lý để hiểu họ cần gì - chứ không chỉ đơn thuần là một cốc nước lọc, trong veo, không vị, thỏa mãn cơn khát nhưng chẳng thể lâu dài. Sự khác nhau giữa "lắng nghe" và "chữa lành" nỗi đau - thực sự khác nhau rất nhiều. Uhm chắc là vậy !

Có 2 người ở thời ĐH - luôn khiến tôi bận tâm đến tận bây giờ. Họ nhiều sẹo, nhưng có lẽ bây giờ đang sống tốt, vì bên họ đều có người thương cả rồi. Anh chàng nhà văn nói đúng "Qua tình yêu, con người ta học được nhiều điều về cuộc sống". Còn tôi, muốn bổ sung thêm rằng "Qua tình bạn, con người ta cũng học được nhiều điều lắm". Đúng đấy ! Ngẫm đi, chẳng đùa....Mỗi người trong cuộc đời này, đều sẽ dạy ta một bài học nào đó. Mỗi người trong cuộc đời này, đều là thầy của ta theo cách nào đó. Câu này bạn nào đã đọc trong cuốn "Tâm thành và lộc đời" của chú Thành Lộc sẽ càng thấm hơn :)

Thôi thì...
Tôi - một cốc nước lọc, sẽ lặng lẽ quan sát họ từ xa, mong một ngày nỗi đau mau lành, mong mỗi ngày đối với họ, đều là "sống an yên" 

Thứ Năm, 31 tháng 3, 2016

Anh

Anh phải biết anh là ai.

Anh đang đứng ở đâu.

Anh còn thiếu những gì.

Anh hơn 1 vài người, nhưng ngoài kia, anh thua cả vạn người.

Nhớ đấy anh nhé, "Tự mãn là tự sát".
Một lời khen là để khích lệ, không phải là để đứng dậm chân tại chỗ anh ạ.

Thứ Ba, 22 tháng 3, 2016

My very first microteaching reflection

okay, today I have just finished my very first microteaching in class. It's a 5-minute teaching. Freely to choose any topic
I paired up with a Chinese girl who has strong Asian spirit and believe in Didactical and Subject Matter expertise rather than Pedagogical one
I know that our teaching will get some feedback from the teacher for not engaging students so well. I knew that it could happen but I let my partner organized activities in the way she wanted, so she can learn that she cannot apply the Asian teaching style to Australian schools after that.
Got upset a little bit abt the feedback when teacher met two of us outside the class and said that she was worried abt these two international students, as we both have strong accent and soft voice, especially abt teaching method, which focused too much on talking.
she recommended that next time we should organize more activities for the students (I guess she means the pedagogical approach) so that we can talk less but the students still can grasp the knowledge
one good point is that among the feedback for our team. There are some good comments on my part which is engaging and they said I use some metaphor that make the knowledge easier to understand
I consider it as a relief. At least I did my part well enough. For my partner, it was good that she would draw something from this microteaching and change her mindset abt teaching method before she goes on placement

Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016

20.03.2016 - 1 Month 10 days.

Cuộc sống của cô những ngày đầu ở nơi đây thật lạ !

Cô không có cảm giác gì khác biệt lắm so với nơi quê nhà.

Nơi cô ở vẫn là vùng ngoại ô, yên ắng, bình lặng.
Nhà cô ở trọ, MAY MẮN là những người bạn Việt Nam hiền lành, tốt tính.
Những con đường, những ngôi nhà vẫn cứ như ở Đà Lạt.

Mọi thứ - thật "bình thường và chẳng khác gì mấy" - trong định nghĩa của cô.

Cô làm quen với việc đi các phương tiện công cộng, mua đồ ở siêu thị, đến trường - rất nhanh - nhờ sự giúp đỡ của những người bạn Việt Nam chung nhà dễ mến.

Chỉ có điều - cái sự "bình thường và chẳng khác gì mấy" đó, làm cô đôi khi hoang mang tự hỏi - có thực sự ổn không?

Mọi thứ bình bình trôi qua...

Có lần cô buột miệng hỏi người dì ở đây "Con không biết sao con như vậy nữa. Như người ta là phải shock, còn con lại chẳng thấy gì"
Dì buông một câu nhanh gọn "Chắc tại cuộc sống của con ở Việt Nam cũng bình bình, ko có nhiều nổi bật. Nên qua đây con cũng thấy ko có gì shock"

Cô đơ ra, nghiền ngẫm từng lơi dì nói, rôi tự hỏi "Có phải mình đã sống một cuộc đời quá bình lặng ở VN không?"
Một nửa trong cô gật gù đồng ý. Một nửa đập bàn phản kháng "Làm gì có. Thế những chuyến tình nguyện, những project mày làm ở trường ĐH, những người bạn đáng quý mày có ở VN là gì?"

Ngây người...

Chuyến đi này với cô, như đã được định đoạt từ trước. Có chăng là đợi đến ngày để đi thôi. Cứ như mọi thứ ở VN rôi cũng sẽ thành tạm bợ. Cứ như khoảng thơi gian cô sống ở VN - chỉ là vật vờ qua ngày. Phải không? Cô vẫn tự hỏi.

Những định kiến, truyền thống, suy nghĩ, lễ giáo ở nơi cô sinh ra, có chút không vừa khít với tính cách bên trong con ngươi cô. Thi thoảng, cô vẫn nghe đâu đó có tiếng nói như thế.

Cô cảm giác như khi đến được đây, sẽ là trạm cuối của chặng hành trình dài dăng dẳng, mà cô vẫn nghe ngươi ta rỉ tai bảo nhau phải đến được.
Nhưng đặt chân đến đây rồi, cô tự hỏi "Đâu mới là trạm cuối cho cuộc đời mình?" - Cuộc đời mình, chứ không phải cuộc đơi của ai khác, không phải những gì ngươi ta "rỉ tai bảo nhau"....



                                                          ***********************
Đêm hôm trước, cô đi chơi với nhóm bạn đến tận tối. Cô nơm nớp lo mẹ sẽ gọi. Cô nơm nớp lo về trễ không có xe bus. Những nỗi lo rất giống hồi còn ở VN.

Xe bus đến trễ. Cô thót tim, nghĩ đến chặng đường phải đạp xe từ trạm bus về nhà. Trời đã tối. Mưa đã bắt đầu nặng hạt. Thôi kệ, lo cũng chẳng làm được gì. Cô chọn cách trân trọng từng giây phút của thì hiện tại.

Tựa vào ghế, nhìn qua ô cửa xe bus, chợt thấy nao lòng.

Ah thì ra, cảnh ngoài kia quen quá. Trời đêm tối đen như mực, không thấy gì ngoài những ngọn đèn đường và những ánh sáng tỏa ra từ những building cao tít tắp.
Ah thì ra, cái khung cảnh buổi đêm này lại thân thuộc và gần gũi hơn cả. Vì đêm xuống, chỉ có mấy ngọn đèn đường là rõ nhất, mọi thứ còn lại chìm đắm trong bóng tối. Và ở bât cứ nơi đâu trên thế giới này cũng có cảnh đấy, bao gồm Việt Nam - nên cô không có cảm giác xa lạ.

Cô không thích ban ngày. Ban ngày ra ngoài đường, mọi thứ rõ ràng dưới ánh nắng. Những vạch đường dành cho ngươi đi bộ, tiếng tạch tạch của đèn báo, ngươi ta đi qua đi lại, cách ngươi ta ăn mặc, vân vân và vân vân.
Thế giới ban ngày quá nhiều màu sắc, quá nhiều vật thể. Nó khiến cô choáng ngợp.

Chỉ có bóng đêm với những ngọn đèn là bình thản. Nó đơn giản hóa mọi thứ của ban ngày.
Và vì thế cô thích nó.

                                                        ********************

Thi thoảng, đi giữa trời Tây, lòng cô lại lạc về một góc nào đó ở VN.
Có khi là cái ngã tư đường này giống với đoạn đường ở ngoài Thanh Hóa quá.
Có khi là những con đường lên dốc xuống dốc với những mái nhà nhỏ xinh san sát, có vườn hoa nở đủ loại lại đưa cô về với những ngày vi vu Đà Lạt.
Có khi đang ngôi trên xe bus, chợt thấy những dãy núi và cánh đồng kia sao giống khung cảnh thiên nhiên kì vĩ ở Buôn Ma Thuột quá.

Mọi thứ, ở đây, cứ vừa lạ vừa quen như thế...

Melbourne - là nhà hay không là nhà? Chỉ có chính bản thân cô là ngươi nắm rõ câu trả lời.

Chỉ mới 1 tháng trôi qua, cô và Melbourne vẫn chung sống hòa thuận với nhau.

Mọi thứ ổn, theo nghĩa đen.

Cô thầm cảm ơn trời Phật đã cho mình thuận lợi bước đầu.
Cô biết phía trước là một chặng đường rất dài, rất chông gai. Nhưng miễn khi mình còn cố, là mình còn đang tiến về phía trước, tiến về gần hơn tới mục tiêu. Và có nghĩa là mình sẽ ổn.

Cô chỉ biết nói với mình như thế, trong những ngày rất bình lặng này.

Thêm một muỗng nước mắm cho vào nồi cá kho - Cô muốn ăn mặn hơn từ khi sang đây.
Đánh thức vị giác - có chăng - là một cách rất tốt để đánh thức tiềm thức và tri giác - cô cho là vậy.
Vì ít nhất với cô, nó là sự chấm dứt cho những chuỗi ngày "bình bình, không có gì nổi bật".

Món ăn sẽ mặn hơn một chút. Cuộc sống của cô ở vùng đất mới - sẽ phải nhiều sắc màu hơn !




Thứ Năm, 3 tháng 3, 2016

Reflection of a child

Dont shape her a princess then ask her to be a know-all girl

Dont tell her that everything mom say is right. And ask her to obey all the time.
Teach her how to voice out her opinion, have a critical thinking and being mindful indeed.

Dont say that everything mom does is good for her, because of her. Then blame her for all the hardness you had to go through.
Treat her like a partner in life, who can cooperate, understand through trial and error, respect.

Dont be afraid that if you praise her, she will become over-confident.
Indeed, compliment should go with reprimand.

Dont just always dwell on her mistakes, her weakness. That only develops her inferiority complex.

Teach her to be a good listener, a carer for others. But dont forget to teach her to be a good listener for herself too. Being too attentive for others' need makes her lose who she really is.

Last but not least, teach her to love and accept for who she really is while self-improving days by days. It is when she can grow both mentally and physically. Not being a baby in your safety zone forever while also being thankful for having a mother in her life.

Sometimes for the sake of love, it hurts instead. Sometimes for the sake of love, you feel thankful. It depends....

Thứ Hai, 25 tháng 1, 2016

Tháng 1 đến rồi

Tháng 1 đến rồi...
Ah uhm...giờ mình mới trở lại blog.
Cả tháng qua, chạy như một con thoi, phần làm hồ sơ, phần chuẩn bị đồ đạc các thứ, đóng hành lý. Dh chưa bao giờ là câu chuyện dễ dàng nhỉ ?

Hôm nay chứng kiến vài chuyện, trên đường đi, mình cứ vừa lái vừa suy nghĩ mãi. Cũng hên, chưa có xe nào hun, ko thì nằm lại VN mấy tháng nữa, rồi lại phát sinh cơ số chuyện.

Thôi ngồi chia số 1,2,3 cho dễ nói hen...Đúng là 1 tháng như cái chớp  mắt, có cả đống thứ để nhìn lại, và ngỡ ngàng nhận ra nó đã thay đổi nhanh như thế nào....

1. Chuyện BC

Uhm, con người làm mình lưu tâm nhiều trước khi đi là đây. Cái cảm giác lửng lửng lơ lơ giữa bạn thân và tình yêu cứ đeo bám mơ hồ trong suốt 2 năm qua. Rồi đùng phát, nghe tin BC có người theo đuổi ở cty, rồi cũng bắt đầu cò cưa dưa kéo với bạn kia, tự nhiên, mọi cảm xúc trong mình tụt về định mức con số 0 ban đầu.

Mọi thứ - đơn giản, chỉ còn là bạn.
Không crush nữa
Không nghĩ vẩn vơ, ảo tưởng này kia nữa.

Cũng phải cám ơn người con gái intern ở cty của BC, để mình sớm chấm dứt được cơn ảo tưởng của bản thân, và có thể bình tâm xem BC như một thằng bạn thân thực sự. Và vì thế, cũng đỡ lăn tăn hơn trước khi lên đường.

Càng gần đến ngày đi, mình càng có xu hướng nostalgia. Ngoái nhìn lại tất cả mọi thứ, cảm thấy hạnh phúc nhất là khi ở bên cạnh BC và bà Duyên - mình có nói với BC - Chơi với 2 người làm tui cảm thấy như tìm được bến đỗ bình yên, ko sóng gió, có thể ngồi bên nhau, cười thoải mái.

BC cười ha hả, kêu mình sến súa. Nó vẫn kiểu ăn nói md, thô ráp, nhưng thẳm bên trong, mình biết BC là người tốt, có thể tin tưởng được, dù đôi khi vẫn sùng máu chửi lộn với nó.

Sau chuyện xảy ra với Double T, mình có phần mệt mỏi, 2 người mình tưởng là đáng tin và cho mình nhiều kỷ niệm nhất thời ĐH, lại ko phải là người đi cùng mình đến cuối con đường. Mà là BC và bà Duyên - những người tưởng như vô hình trong cuộc sống của mình, nhưng chí ít, đã đủ kiên nhẫn, thành thật, tôn trọng và thấu hiểu mình để cùng nhau đi hết chặng đường ĐH.

Cảm ơn 2 người vì điều đó :)

Có thể ngày xưa, mình còn tiếc nuối, rằng 2 năm qua đã crush nhưng rồi cũng ko thành. Nhưng bây giờ, mình nghĩ khác. Ngoái nhìn lại, có thể mình chưa tìm được người thương sau 2 năm lặng thầm crush một người, nhưng mình đã có một người bạn tốt, hiểu mình, và giúp mình tiến bộ lên rất nhiều trong suốt 2 năm qua. Đó là điều khiến mình hạnh phúc.

Tình yêu thì có thể mất đi, còn tình bạn, tình thân thì còn hoài.

Cũng ko dám ước xa xôi, làm tri kỷ gì các thứ, vì thời gian mà, chả ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng ở thì hiện tại, mình hạnh phúc vì có những người bạn như 2 con người này.

Chỉ vậy thôi - là đủ rồi :)



2. Chuyện nhà:
Chuyện nhà dài dài quá, chả biết nói sao...Chuyến dh của mình, vừa là mở ra một cánh cửa mới cho bản thân - một bước ngoặt của cuộc đời, vừa mở thêm một gánh nặng khác cho gia đình về mặt tài chính.

Tự dưng nhớ cái đêm chở Triều về sau khi tụ tập KC, tự dưng Triều kể với mình 3 năm ĐH đã trải qua những điều  như thế nào. Mình ngỡ ngàng......Mình ko ngờ, Triều đã đi qua những điều như thế...Tất cả cũng chỉ chung quy vì chữ: Tài Chính
Triều kể hồi đó vừa bước chân vào Rờ quả mít là biết tiền học sẽ chật vật, nhưng ba mẹ quyết tâm nuôi cho ăn học. Nhưng đến học kì cuối thì ko kham nổi nữa. Và Triều phải đi mượn tiền từ đủ nguồn để xoay cho xong học kì cuối.

Mình lặng người. Con bạn lúc nào cũng phè phỡn, lúc nào cũng rất tỉnh, ko ngờ lại đã phải chống chọi với những vấn đề như vậy trong suốt 3 năm qua.

Và mình nhìn lại mình...Một viễn cảnh tương tự có lặp lại ko?

Thở hắt....

Mấy ngày nay, mình tận mắt chứng kiến cảnh ba mẹ chắt bóp từng đồng từng cắc, ko còn giấu giếm mình, ko còn cười xuề xòa, xua tay "Ổn hết mà, chuyện của mày là lo học đi"

Mình đứng đó, im lặng, và thấy bất lực.
Mình tự hỏi: "Nếu đã ko thể, đã quá sức, thì sao phải cố như vậy? Lỡ có gì ko may xảy ra thì làm sao....?"
Mình biết ba mẹ giờ đang bước vào giai đoạn mệt mỏi nhất, 2 năm mệt mỏi, 2 năm dài đăng đẵng, đổi lấy một đáp số từ chính cái đứa còn rất mơ hồ là mình. Mình phải làm sao trên đất lạ đây? làm thế nào mới đúng đây?

Sáng nay đi ngân hàng với mẹ, ra cửa lấy xe thì ông bảo vệ chạy lại lấy thẻ rồi nhân tiện xin lỗi, vì ban nãy dắt xe đã làm rơi nón của mình và làm gãy phần kiếng che mát của nón. Mẹ mình - lúc đó - cứ như bùng nổ.

Mình biết nguồn cơn của sự bùng nổ đó, vì mấy ngày trước, nhà mình cũng mới vừa bị con nhỏ trời đất ất ơ nào đó, chạy xe từ khách sạn ra rồi lụi thẳng zô hàng chậu trước nhà. Bể hết 4 chậu, toàn chậu mẹ cưng. Thằng nhỏ giữ khách sạn chạy ra đỡ con điên đó dậy, rồi thả cho nó đi. Thằng nhỏ  ngồi lại quét dọn đất cát, gom cây phụ cho chị Mai và Linh rồi hỏi tiền chậu bao nhiêu nó đền. Thằng nhỏ chỉ là làm công, thật thà, chân chất, có làm có chịu, ko có trốn tránh. Mẹ thấy thế, ko nỡ bắt đền dù trong bụng tiếc chậu đứt ruột...vì chậu đó ông ngoại để lại mà...quý lắm....

Thương người là vậy.
Mà có lúc cuộc sống mệt mỏi quá, khi "một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu", sáng nay lại bị vạ lây, lại bị làm tổn hại, mà người gây ra thiệt hại thì nhởn nhơ bỏ đi...Mẹ mình nổi sùng, bắt đền...Ông bảo vệ có vẻ ấm ức, vì mẹ mình nổi nóng.


Nhưng rốt cuộc thì ai sai, ai đúng?


Thế giới này, phải chi ai cũng biết điều một chút, kiềm chế sự giận dữ của mình lại một chút, ngồi lại hỏi người khác cái lý do trước khi đùng đùng nổi giận, và có lỗi thì nhận lỗi với một thái độ thành khẩn, đừng phủi tay bỏ đi, thì sẽ đỡ phức tạp hơn.

Và ít hơn những câu như: "Đời này toàn người đểu cáng như vậy, toàn người kì kèo đến từng đồng như vậy"
Và ít hơn những tư tưởng như: "Ủa nó có đàng hoàng cái khỉ gì với tôi đâu mà tôi phải đàng hoàng với nó??"

Mình rất sợ những câu nói như vậy, vì nó sẽ tạo thành hiệu ứng dây chuyền, rồi tất cả moi người ai cũng giống ai, cũng cư xử tệ như nhau...

Mà đời được như mình ước, thì chắc đời ko còn là đời nữa rồi. Đời là phải phức tạp, phải có người tốt, người xấu, người ôn hòa, người nóng tính, người biết điều, người bitchy, thì mới là đời.

Sống - đàng hoàng, tử tế - so ra cuối cùng vẫn là điều khó nhất. Học cách giữ mình trước những sân si của đời, trước những bất công, trước thói hơn thua....Khó hen....

Mải suy nghĩ, chợt nghe mẹ lèm bèm: "Lại phải ra tiền nữa, hết cái này tới cái kia, đâu ra mà quá trời quá đất"

Tài chính again....

Rồi đột nhiên mình nghĩ, trong cuộc sống mỗi người luôn có quyền được lựa chọn mà hen....Lựa chọn cái nào làm mình hạnh phúc, lựa chọn cái nào làm mình vui vẻ, sống thoải mái, yêu đời, ko gò bó.

Vậy nhìn lại, rốt cuộc, những khổ đau, những ai oán, bực mình đều xuất phát từ những sự lựa chọn của chính bản thân trong cuộc sống. Vậy tại sao ta lại đổ thừa? Lại càm ràm? Lại cám cảnh? Trong khi được hỏi, tại sao anh ko chọn cái khác đi, thì họ phân bua, vì cái này, vì cái nọ. Có khi là vì tính cách, vì thói quen, vì cách nghĩ, v.v

Nhưng họ quên mất: Vì cuối cùng lựa chọn vẫn là ở họ mà, họ nắm trong tay cái quyền quyết định cuộc đời mình sẽ thế nào mà....?

Vẫn ko hiểu...
Trong thời gian đó, mình vẫn tự hỏi hoài 1 câu trước khi làm bất cứ điều gì: "Chọn cái này, có làm mình hạnh phúc ko?"

Tháng 1, với rất nhiều dấu chấm hỏi....với rất nhiều nỗi lo.........