Có những ngày con khóc vùi....
Khóc vì chẳng thể communicate được với ai. Ở trên chính nước Việt Nam mà sao kì vậy? Đang nói tiếng mẹ đẻ mà sao không communicate được?
Vì con quá khó hiểu, vì con lạnh lùng và chảnh, vì con khó gần, v.v Lúc người ta chỉ trích con nhiều nhất, để con phát triển, người ta cứ đòi hỏi con phải tốt hơn nữa, hơn nữa...Con chạy mãi, chạy hoài theo những standard người ta đặt ra, rồi đôi lúc dừng lại tự hỏi, con đang làm gì với cuộc đời mình.
Thiếu kinh nghiệm đâu phải là một cái tội...
Mối quan hệ bạn thân mà giờ cứ như mối quan hệ chịu đựng nhau....
Con mệt mỏi đi trong những đổ vỡ, những lời nói xung quanh của bố mẹ, của gia đình, "phải đi du học", con mệt mỏi nhìn người con tưởng sẽ trở thành bf cứ ngày rời xa con.
Tương lai rất mịt mờ, dòng đời xô đẩy ra sao cũng không rõ...
Tự dưng giờ con nghĩ nếu con mà yêu ai thật, nếu người đó làm con đau lòng, chắc con không làm được chuyện gì khác...Hóa ra con cũng bi lụy, cũng emotional như chị Thi chứ có khác gì đâu, mà con mắng người ta.
Bạn bè cũng như người yêu vậy...
Nếu cho phép họ bước vào vòng tròn thân mật của mình, nghĩa là cho họ cái quyền sát thương mình bằng bất cứ vũ khí nào....Sao cái câu "Thân với ai chút là nó xổ ra hết vậy đó" - nghe còn đau hơn bị dao cứa vào tay.
Bao năm qua nhìn lại, rốt cuộc, ở phần cốt lõi, con vẫn là đứa trẻ nhút nhát ngày nào, vẫn rụt rè sợ người, vẫn gặp communication problem, vẫn không biết diễn đạt thứ mình muốn ra sao.
Vẻ ngoài của bây giờ, chỉ là lớp mặt nạ được 3 năm ĐH bồi đắp nên, trở nên già dặn hơn, trở nên hoạt bát hơn, năng động hơn, nhưng trong cốt lõi, vẫn mãi là con bé cấp 2 bị bệnh trầm cảm nhẹ, ngồi khóc dưới gốc me trong sân trường Mạc Đĩnh Chi.
Thầy bói bảo, con gắng đi nước ngoài đi, đi càng sớm, càng tốt, vì qua đó cuộc đời con sẽ sang trang mới, qua đó, con sẽ bắt đầu những năm tháng tươi đẹp của cuộc đời mình.
Còn con, chỉ muốn gạt hết và không muốn nghe - người ta nói: "Chia sẻ nhiều quá sẽ thành tiếng ồn". Con sợ mình sẽ tạo thành tiếng ồn với người khác....
Con lại đứng một góc CÂM LẶNG
Dương cầm câm lặng
Con muốn nghe......
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét