My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015

Celia Trần's note

"Good job"!

Từ bé xíu đến hết năm cấp 2, bao giờ mình cũng làm lớp trưởng. Cũng ghê, tại mẹ mình là giáo viên có tiếng nên mình được nhờ. Nhờ vậy mà mình cũng phải học giỏi, cày cuốc ở trường ở nhà để mà học tốt. Không nhất đươc thì cũng phải tốt hơn ít nhất 2/3 lớp. Nhưng hồi đó cố gắng vì còn nhỏ không có chí hướng, và để bảo vệ cho tiếng của mẹ. Cũng như tiếng của mình, với phận là "Con giáo viên".

Lên cấp 3. Do may mắn và cần cù bù thông minh (cày nát đống đề luyện thi) mà mình vào được lớp chuyên Anh trường Năng khiếu Trần Phú Hải Phòng (vâng, hồi ấy trường chưa có lớp tôn xanh bao quanh và có cái tên mỹ miều như vầy). Điểm không phải tệ, 8,5/10 môn tiếng Anh cơ mà, nên khi bước vào lớp mình cũng có tí tự hào và tự tin. Đùng một phát, ngay ngày đầu nhìn thầy Khánh giơ lên quyển từ điển Oxford dày cộp Anh-Anh và hỏi đứa nào chưa có quyển này. Hình như mình là đứa duy nhất chưa bao giờ biết tới thứ ấy. Lặn lội ra 1 hàng sách mua thứ ấy, nâng như nâng trứng để rồi phát hiện ra sách in lỗi, thiếu đến tận 10 trang I-J gì đó. Ngố tàu, chả bảo mẹ đi đổi, mà tự đến lớp và mượn từ điển của bạn đi foto và dán vào quyển của mình.

Cái cảm giác có quyển từ điển ấy có thể được so sánh với cảm giác mua album đầu tiên của Avril Lavigne. Cả 2 trải nghiệm đều rất tuyệt vời, như mình đang nâng niu một báu vật (dù cả 2 đều là hàng giả, lỗi) và cả 2 lần mẹ đều là người đưa mình đi mua dù mẹ không biết những thứ đó là gì :)

À, lại kể tiếp chuyện lớp 10. Ngày thứ 2 tới lớp, thầy Khánh cho 1 cái đề cả lớp làm. Nhìn đề xong, cảm giác hoang mang tột độ xâm chiếm cơ thể mình và biểu hiện rõ nhất của cảm giác ấy là điểm số cho đề cho đó: 3/10. Và trong lớp điểm cao nhất là 8/10. Mình không nhớ là hôm ấy mình có khóc không, nhưng chắc chắn là rất buồn.

Còn rất nhiều lần mình khóc, ở lớp có, ở nhà có, trên đường có vì sự dốt nát của bản thân. Sự tự tin ban đầu hoàn toàn bị dập tắt một cách siêu phũ phàng. May mắn là có một người rất quan trọng đã xuất hiện và ở bên cạnh mình suốt khoảng thời gian ấy, một người mà mỗi lần nhìn thấy thiệp hoa hướng dương mình đều muốn mua và gửi cho người ấy. Cậu ấy (một trong những người giỏi nhất lớp) đã ở bên cạnh mình (đứa dốt nhất lớp) và kèm cặp tiếng Anh, và cả môn Lý cho mình, và là chỗ dựa tinh thần cho mình. Cho tới giờ những bức thư, bưu thiếp động viên mà cậu ấy đưa cho mình mỗi giờ lên lớp mình đều giữ. Và cho tới giờ mình vẫn chưa có can đảm để ấn vào nút Message trên Facebook cậu ấy để hỏi han bắt chuyện lại, hay thậm chí là tag cậu ấy hay nêu tên cậu ấy ở trong note này. Tự hứa là sau khi post cái note này lên sẽ hỏi han cậu ấy ngay ạ :) because a friend in need is a friend indeed, so you cant just lose her for a childhood mistake. :)

Mục đích chính khi viết note này không phải là để cảm ơn mẹ, hay cảm ơn cô gái hướng dương, mà là để cảm ơn thầy Khánh. Thú thật là hồi đó hình ảnh thầy khá là ác nhân và quái thú. Mỗi lần lên lớp là một lần khiếp sợ. Nhưng rồi mình cứ cố gắng dần dần từng chút một và có một lần được nhận quà Khích lệ của thầy vì lên hạng trong lớp :) Ngày đó mà không có thầy và phong cách dạy ác chiến như vậy thì mình sẽ vẫn không biết mình là ai và sẽ không bao giờ cố gắng để đạt được điều gì đó thực sự vì bản thân mình.

Gần đây khi học ở Corvinus mình có lớp với 1 thầy người Thuỵ Sĩ. Trên lớp thầy không bao giờ dạy lý thuyết mà sẽ ngồi bàn luận với sinh viên về sự khác biệt giữa Đức và Thuỵ Sĩ, hay bộ phim Good morning Vietnam. Hầu hết mọi người nói nhảm, nhưng nếu có xem qua tài liệu thầy đã upload trên mạng và nghe những gì thầy nói trên lớp thì sẽ thấy những gì thầy nói đều có lý do của nó. Thầy còn dạy ở vài lớp khác nữa, và thầy cũng như lớp mình, hỏi rất nhiều về xã hội chính trị, và ngay lập tức sẽ mắng lớp nếu không ai trả lời được. Thầy làm mình nhớ về thầy Khánh, chỉ khác là thầy Khánh nói gần xa còn thầy này chỉ thẳng mặt và mắng luôn! Chủ yếu là thầy muốn động viên sinh viên tìm tòi nhiều hơn hàng ngày và tự đẩy bản thân ra khỏi *comfort zone* để phát triển hơn.

Đột nhiên đến đây thì mình nhớ lại phim Whiplash, một bộ phim mình xem gần đây và đưa ra thông điệp gần như 2 thầy.

"There are no two words in the English language more harmful than good job." - Terence Fletcher

"Because what made Charlie Parker Charlie Parker was that he did not quit." - from the same damn guy

Hoa hồng thì phải có gai, và mình sẽ phải tiếp tục cố gắng!

(Celia Trần's note)

Comment của chị Celia Trần nói với bạn:
Phương pháp của thầy ít ra đã tác động được chị, thể loại phải làm tổn thương lòng tự trọng một ít thì mới chịu cố gắng 

**********
Thật lòng cảm ơn câu comment này của chị lắm, nó như đánh em tỉnh giấc. Thì ra em là loại như vậy, loại phải bị tổn thương lòng tự trọng, bị người ta khinh bỉ dè bỉu lánh xa, mới bắt đầu nổi máu sung lên cày cuốc và chứng tỏ mình. Đó là lúc năng lượng trong em trỗi dậy mạnh nhất

Hóa ra, em cũng giống cô Kim trong truyện Oxford thương yêu ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét