Thứ 7 rảnh rỗi, tự cho phép mình xả hơi sau 3 tuần chạy điên đảo...Và thế quái nào, lại xem trúng phim "Love, Rosie" - nội dung cũng tương tự như "In time with you" - kể về tình bạn nam nữ, rồi cảm mến nhau, nhưng không thừa nhận, không dám đối diện, để rồi trước khi bước vào ngưỡng cửa hôn nhân, mới kịp giật mình nhìn ra người-cứ-tưởng-là-bạn-thân đó mới là người hiểu mình nhất, là người có thể yêu mình bằng tất cả trái tim, yêu cả những khuyết điểm của mình. Thế là không cưới nữa, quay về cầu hôn BẠN-THÂN
BC, chuyện chúng mình có như thế không? Lỡ một giây và nuối tiếc cả đời - như lời bà Trúc đã nói? Hay thật sự chỉ là ảo tưởng từ một mình tôi?
Tấm hình này chị Tủn chụp lúc cậu đi ngang qua quầy ở Sport Hall. Hôm ấy thể nào cũng là cậu đi ăn với bạn bè ở nhà hàng Sorrento trên Sport Hall - cậu vẫn thích ăn cơm hơn những thứ khác mà...Chỉ có một bức ảnh này thôi đó, mà đã xua tan rất nhiều mệt nhọc của ngày đi làm hôm đó của tớ....Cảm ơn, vì đã tồn tại ở đó, như môt nguồn động lực và sự an tâm cho tớ...
Tháng 8/2013 - lần đầu tiên thấy hình cậu trên FB - đã bị sét đánh....Mới đó mà 1,5 năm rồi....
Thích cậu một phần vì cậu biết về nhiếp ảnh, biết võ, và trên hết là cho t cảm giác an toàn khi ở cạnh...Chắc sẽ khó quên những đêm đèo nhau đi ngoài Huế, Đà Nẵng.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét