"…Chúng
ta là một thế hệ “dâu tây” đặc trưng, vừa ích kỷ vừa dễ bị tổn thương,
lúc nào cũng đòi hỏi mọi người phải nhẹ tay cưng như nâng trái dâu tây,
và sẵn sàng tỏ ra bị tổn thương không vì điều gì cả. Cố thủ và bằng
lòng, đòi đột phá nhưng lại đòi an toàn. Có thể tính cách sống ấy lại là
lỗi của chính bố mẹ chúng ta, những người đã từng bị bầm dập vì sống.
Và hèn nhát đi sau hàng vạn sự dịch chuyển của thời đại.
Và thế hệ dâu tây vừa oán trách bố mẹ không kịp theo thời thế, oán
trách gia đình không giầu có như nhà người ta, vừa tự phụ bản thân đã có
đầy kiêu hãnh, đầy tài năng, đầy ham mê, chỉ là, những thứ bạn có đầy,
bạn lại chẳng biết xài vào đâu.
Sự kiêu hãnh khiến bạn dễ vỡ.
Sự thông minh không giúp bạn tìm được đồng minh. Và tuổi trẻ lại mang
tới những cơn cô độc vô cớ. Có những lúc, chúng ta loay hoay trong chính
tuổi trẻ của chúng ta.”
{Trang Hạ}
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét