Khi
tôi đi làm, tôi luôn tự hỏi mình một câu thế này : "Mày làm việc này
thì có học được cái gì mới không?" "Hôm nay mày sẽ giải quyết thêm được
việc gì?". Xa hơn, tôi hỏi mình "Tháng tới, năm tới mày sẽ phát triển
đến mức nào?"
Tôi sợ nhất một công việc dậm chân tại chỗ, sáng
xách túi ra khỏi cửa, ngồi đồng 8 tiếng, làm cho xong việc và trở về nhà
theo kiểu thoát khỏi ngục tù. Đó không phải là thứ
tôi lựa chọn (tất nhiên, thời buổi khó khăn như hiện tại, có được việc
làm, nuôi nổi bản thân và chút ít đóng góp cho gia đình thì bạn là người
quá may mắn) - có thể là tôi quá tham lam, vừa muốn một công việc mình
thích, lại vừa muốn có tiền (vâng, mục đích tối cao của việc đi làm).
Nhưng bản thân tôi ko chấp nhận việc hy sinh tất cả chỉ để kiếm tiền.
Tôi muốn mình hoàn thiện hơn, đó là mong ước lớn nhất của bản thân. Tôi
nghĩ rằng khi tôi hoàn thiện các kỹ năng của mình, thì tiền sẽ tự tìm
đến sau đó. Cho nên tôi nghĩ đi làm cũng giống như đi học vậy. Mỗi ngày
tôi sẽ cố gắng tìm ra một "mục đích" để làm và học hỏi ngày hôm đó, để
duy trì cái say mê công việc. Tôi sợ mình bị ì nếu ngồi lâu quá, làm một
công việc nhàm chán ngày này qua ngày khác rồi đâm ra khó tính cáu bẳn.
Tôi sợ nhất và ám ảnh nhất về việc này.
Tôi đã gặp không ít
người trẻ, như tôi, giỏi hơn tôi rất nhiều, nhưng họ bị nhét vào những
công việc nhạt nhẽo, rồi chào buổi sáng bằng những cái ngáp, dăm cốc cà
phê nguội, họ mất hết động lực để phấn đấu, phát triển. Trước đó họ từng
nói với tôi: "Tao sẽ học thêm cái này, cái kia, dành tiền đi chỗ này,
chỗ khác" nhưng rồi với cái nhịp đều đều lặp lại ngày này qua ngày khác,
họ dần cũng chỉ như một cái bóng, chờ tiếng chuông reo báo hết giờ rồi
về nhà, vạ vật vài vại bia, ăn bát cơm, lướt nét vài thông tin vô bổ rồi
lại nằm ngủ. Họ không còn kể về những ước mơ vẫn cháy trong họ như
trước nữa, thay vào đó, họ lo lắng về biên chế, đấu đá, cắt giảm ngân
sách, xã hội thời cuộc rồi dần bất mãn với cuộc sống họ hiện có bây giờ.
Đó có lẽ là cái hoảng loạn tuổi hai mươi như tôi đọc ở đâu đó, tự nhiên
dừng lại, ngơ ngác nhìn quanh, ko biết mình ở đâu, muốn gì, đi tiếp thế
nào. Tôi đã từng như vậy, khoảng thời gian thất nghiệp gia đình nuôi
cơm, trợ cấp - tôi thấm thía điều đó. Có những ngày tôi ngủ đến hết
trưa, ăn vội một bữa ngoài đường, tạt ra làm cốc cà phê trên phố, đợi
các anh em đến rồi đánh bi a đến tối mới mò về ăn bữa cơm qua loa cũng
gia đình, ngày này qua ngày khác. Tôi nghĩ ra các thú tiêu khiển, các
việc tiêu tiền, để cho mình cảm thấy bận rộn, và "đang sống" - mâu thuẫn
ở chỗ tôi không làm ra tiền, không kiếm được tiền lúc ấy. Nếu không có
chút ít bản lĩnh, tôi dám chắc tôi đã đánh mất mình vào những việc không
hay trong những giây phút như vậy chỉ để có tiền tiêu, để say, để quên.
Nhưng có lẽ phải rất cảm ơn khoảng thời gian "mất phương hướng" đó, gia
đình tôi nữa, những người chưa bao giờ đánh mất lòng tin vào tôi trong
những khúc quanh của cuộc đời. Tôi quyết định thông báo việc mình thất
nghiệp chứ chẳng giấu diếm lấp liếm nó nữa - tôi tự bảo mình phải nhìn
thẳng vào vấn đề, rồi giải quyết nó, chứ đừng giả vờ như vấn đề ấy ko
tồn tại, và có "phép màu" nào đó sẽ xảy ra với tôi.
Chẳng có
cái phép màu nào cả, phải tự bản thân đối diện và giải quyết vấn đề của
chính mình. Quay cuồng với nó, bấu víu với những mối quan hệ, những cuộc
điện thoại, rồi hàng giờ sửa CV, tìm những việc trên mạng rồi apply
liên tục. Đúng vậy, khi bạn toàn tâm toàn ý vào một việc, kiểu gì cũng
có đường để giải quyết - và đó mới thực sự là Phép Màu, do chính bạn
mang lại cho bản thân.
Rồi cứ thế công việc cứ nối tiếp nhau
tìm đến, một người anh giúp đỡ tôi, một người chị cần tìm người viết
bài, tôi thoát ra được cái mông lung như đã nói ở phía trên. Nhưng do
còn ám ảnh bởi chuỗi ngày thất nghiệp, tôi tự dặn lòng phải hoàn thiện
hơn nữa, làm tốt hơn nữa. Tôi không ngại giả làm nhân viên bảo hiểm gọi
điện vào số đối tác để kiểm tra thái độ rồi dò hỏi các thông tin, tôi
chẳng ngại ngày biên mấy chục cái thư rồi đi chào từng khách hàng, chẳng
ngán cái việc giữa trưa nắng gắt nhất có người gọi, có cơ hội, tôi nhảy
ngay lên xe, bỏ cơm bỏ thời gian để đến với khách, chăm sóc nâng niu
các mối quan hệ để khi cần có thể liên kết được lại với họ.
May
mắn là sách giúp tôi thăng bằng lại rất nhiều trong những lúc khủng
hoảng, tôi tìm đến sách, một nơi im lặng và tìm lại đam mê. Vừa khéo là
hiện tại tôi được làm việc nhiều hơn với chúng, một công việc thêm nếm,
nhưng đầy hạnh phúc. May mắn như tôi nói với các bạn của tôi, vì đó là
việc tôi rất thích, được đọc và viết những cảm nghĩ của mình, được gặp
những người cũng chung niềm đam mê như tôi, và biến nhiều nhiều dự định
dở dang thành hiện thực.
Hiện tại, khi viết những dòng chữ này
chia sẻ với mọi người ngày đầu tuần, tôi biết ơn cuộc sống và những bài
học được ban tặng. Tôi thấy mình luôn là một người may mắn, gặp nhiều
người tốt và cơ hội lớn. Và vì sợ thất nghiệp (luôn là vậy), nên tôi hay
lảm nhảm mình phải chuyên nghiệp hơn nữa, nếu như tôi ngu dốt hơn người
ta, thì tôi phải cố thêm gấp đôi gấp ba để bù lại cái thiếu hụt đó. Đặt
cho mình nhiều mục tiêu mới phía trước để ép mình phải cố gắng, đặt ra
các dead line chứ ko phải là timeline nữa để không được chây ỳ. Thành ra
tôi bây giờ sinh ra cái tính cầu toàn đáng ghét, việc nào cũng muốn
phải hoàn thành, và thực hiện nó tận tâm nhất có thể, có lẽ vì thế mà
hiện giờ tôi Stress còn nhiều hơn thời gian trước, nhưng thôi, đó vẫn là
cái Stress dễ chịu.
Chưa biết rồi mai này thế nào, tôi có thêm
thắt được cái gì mới không, nhưng nếu để dừng lại ngó quanh một lần nữa
vào lúc này, tôi biết mình phải làm gì, đi từ đâu, hoàn thiện thêm phần
nào trong những thiếu hụt mà bản thân đang gặp. Tôi cũng nhìn ra tôi
của 1 tháng tới, 3 tháng tiếp theo, và mục đích của 1 năm trước mắt là
gì.
Tôi mong cho các bạn tìm được mục đích của những việc mình
làm hiện giờ, và sức khỏe để thực hiện chúng. Hãy chăm chỉ, hãy dậy sớm
hơn, ăn sáng đầy đủ, làm cho mình bận rộn nhất có thể! Hãy sống. Hãy đối
diện với vấn đề của bản thân, nhìn thẳng vào nó, tôi tin rằng bạn sẽ có
cách giải quyết, và tìm được một con đường cho riêng mình, dù ngắn hay
dài để đi tới thành công.
Ngày hôm qua có một người chia sẻ trên tường của tôi đoạn viết này:
“Mới đây tôi quên mật khẩu Email. Câu hỏi bảo mật của tôi (đặt từ nhiều
năm trước) là: “Lúc lớn lên bạn muốn trở thành ai?”.Tôi không thể nhớ
nổi câu trả lời ban đầu của tôi…
Tôi tự hỏi là không biết bao nhiêu người đã lạc đường; và họ có bao giờ tìm lại được ước mơ của họ không?”
Còn bạn thì sao?
Chúc cả nhà một tuần làm việc hiệu quả!
From BeP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét