Thói quen thứ nhất cho người bình an*
Thương tặng H.G, D.T.L, và nhiều bạn trẻ khác.
Những niềm đau
Ngồi trò chuyện cùng em, tim tôi đau nhói vì gương mặt phờ phạc, đôi vai trĩu nặng, và ánh mắt mệt mỏi của em. Còn đâu người em gái luôn tươi cười, tràn đầy năng lượng, không bao giờ ngừng học hỏi ngày xưa. Em ngồi đó, tâm sự về nỗi sợ đang mỗi ngày hành hạ em, đang dần tấn công sức khỏe em, và có khả năng ảnh hưởng khả năng làm việc hàng ngày của em nếu không ngăn chận kịp thời.
Bức tranh em phác thảo có áp lực từ gia đình trong việc luôn đứng đầu lớp những ngày còn nhỏ, luôn phải vượt qua người xung quanh, luôn cô gắng không ngưng nghỉ. Câu chuyện em kể không có lời khiển trách hay đổ lỗi cho ai ngoại trừ bản thân mình. Lắng nghe em, tôi thấy bóng dáng một bé gái cô đơn, hãi sợ, suốt những năm tháng tuổi thơ luôn cố gắng làm người lớn vui lòng bằng kết quả học tập hay sự ngoan ngoãn vâng lời của mình. Hình ảnh ấy mới xót xa làm sao.
---
Em bước vào phòng, với mái tóc cắt ngắn mạnh mẽ, cá tính, nụ cười tươi và tự tin hơn lần gặp trước. Bài trắc nghiệm giúp em chứng thực những khả năng mình có, nhưng vẫn không đem lại niềm tự tin mà một người sau khi làm trắc nghiệm thường có. Tôi biết em-vẫn-chưa-hài-lòng với bản thân.
Tôi hỏi, em trả lời, và từ từ cuộc đối thoại cho thấy thói quen hay so sáng bản thân với bạn cùng lớp, việc tập trung vào mộn học mình dở hơn là môn học mình nổi bật, để rồi không nhìn nhận những khả năng mình có, mà chỉ thấy những gì mình chưa làm được, để rồi mất tự tin, và đánh lạc phương hướng trong quá trình đi tìm nghề nghiệp phù hợp.
---
Đọc bài chia sẻ về vở kịch 'Bang Bang, You are Dead' trên wall của RMIT Vietnam Drama Club, trong trí hiện ra hình ảnh của người bạn trẻ ấy, về niềm đam mê sáng tạo, và những câu chuyện em kể về hoạt động ngoại khóa của em. Em đang từng bước từng bước tiến gần bản thân hơn, nhưng thỉnh thoảng, trong tiềm thức lại dội ra sự nghi ngờ bản thân, lời chê bai, đoan chắc thất bại, để rồi phải mất bao sức lực và ý chí em mới lại tiếp tục đứng lên, đi tiếp.
Căn nguyên
Trong những cuộc chuyện trò, lẩn quất đâu đó là lời so sánh của cha mẹ với 'con người ta', là những câu hỏi 'có bao nhiêu người khác cũng được điểm 10' khi các em khoe thành tích của mình với người nhà, là áp lực phải hơn người, phải xuất sắc, phải thế này thế kia, cộng với sự bảo bọc và thiếu cơ hội trải nghiệm, làm lỗi, ...
Để rồi kết quả là nỗi lo sợ thất bại, thiếu tự tin, thói quen tập trung vào điểm yếu để hoàn thiện nó mà hoàn toàn bỏ quên những ưu điểm của mình.
Thói quen thứ nhất cho người bình an
Trong từng buổi gặp, tôi dùng kĩ năng đặt câu hỏi để đào bới và tìm kiếm lí do cho những vấn đề của các em. 'Em có nhớ bắt đầu từ lúc nào mình không muốn thử nghiệm và làm lỗi không?' 'Vì sao không được nổi giận hả em? Từ đâu em có ý tưởng rằng nổi giận là xấu?' 'Mà sao nãy giờ em toàn nói vê những khuyết điểm của mình, trong khi đó ưu điểm của em nhiều thật nhiều trong những lĩnh vực khác, ví dụ như...'
Thích nhất là khi mắt các em sáng lên khi được hỏi, 'Này em, vậy chứ em thích một cuộc sống luôn có mục tiêu để chiến thắng, luôn đạt được một điều gì đó để hãnh diện với người xung quanh, hay chỉ đơn giản là hạnh phúc khi mỗi ngày trôi qua mình biết mình đang làm gì, đang đi về đâu, là bình dị buổi trò chuyện với người bạn thân, hay ngồi quán cà phê mình thích với quyển truyện thú vị?'
Không có câu trả lời đúng hay sai; không có sự xét đoán tốt hay xấu. Mục tiêu cuối cùng của tôi là giúp các em tạo được thói quen mới, thói quen trò chuyện với bản thân mỗi lúc vui buồn, để hiểu được căn nguyên của ý nghĩ và hành động mình. Để khi ra quyết định em không làm vì cảm giác có lỗi, hay vì áp lực từ bên ngoài, mà do ý muốn của bản thân. Để khi em làm nó, em hiểu rõ những kết quả có thể xảy ra, và sẵn lòng chịu trách nhiệm cho những kết quả đó. Và tôi tin rằng đó là bước đầu tiên dẫn em đến sự bình an.
Ngày 19 tháng 8, 2014
Sài Gòn
Việt Nam
Phoenix Ho
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét