My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

Ngẫm về tình yêu....

Đêm  vắng....tôi tình cờ đọc được note trên Facebook của chị...có chút gì đó cào trong tim...có chút gì đó xót xa cho những gì chị đã trải qua...Tình đầu mà, vốn để lại nhiều dư âm, nhiều vết sẹo...Tôi đọc note mà cứ ngỡ đang đọc chính mình, đọc cho bao băn khoăn bấy lâu nay tôi cố kiềm nén, không nói nên lời, không viết ra trọn vẹn được. Tôi đã định nói cho người, nói thật, nói hết những cảm xúc của tôi...nhưng bước chân tôi chùn lại...chỉ biết câm nín. Tôi luôn tự hỏi: Tình người có đậm sâu như tôi nghĩ? Tình người có đủ lớn để cùng tôi băng qua thác ghềnh nơi đất lạ? Tất cả chỉ đọng lại một chữ "Có đủ?" - và tôi cứ im lặng...im lặng cho những cảm xúc tuột dần theo tháng ngày...hay trong tôi vẫn còn nhưng tôi cố tình không nhận ra? Mà cũng có khi là người chẳng có gì, còn tôi thì cứ ảo tưởng...Thở hắt, thời gian sẽ trả lời tất cả...tôi sẽ im lặng để lắng nghe tiếng nói bên trong con tim tôi, khi thưc sự đã chắc chắn...tôi sẽ lên tiếng!
Đi qua những cuộc vui với những người bạn, tôi thấy lạ khi trong mình vẫn ngây thơ chừa 1 khoảng nhất định cho KN, liệu những điều tôi nâng niu này có thực xứng đáng không? Hay tất cả rồi cũng sẽ đổ sup trước mắt như những giấc mơ bong bóng xà phòng thoáng chốc vỡ tan? Tôi không biết...nhưng bên trong vẫn chừa 1 chỗ cho người, một chỗ mà tôi không cho đầu óc hay bất cứ hành vi nào của mình thể hiện sự bội phản. Còn người? Người có thực sự như thế? Vết thương sân bóng rổ vẫn chưa lành, vẫn nhói đau mỗi khi nhìn lại bức ảnh đó....Ngày tôi đi, chắc sẽ post bức ảnh đó cùng caption - tôi hy vọng người hiểu !
Hôm nay ghé thăm lại facebook của KG, vết đau lâu lâu vẫn trở về mỗi khi mùa cắm trại ùa về trong tâm thức...Ừ tôi có lẽ cũng đang như chị, vẫn chưa lành được...KG là một cây bút tinh tế, có chiều sâu trong cách viết và cảm nhận sự việc chung quanh...Tôi ngưỡng mộ điều đó. Nếu là người bình thường, tôi sẽ không ngần ngại ấn nút Follow....Nhưng với KG thì khác...tôi chưa đủ can đảm để đối diện và ấn nút Follow ấy...đơn giản là tôi sợ, tôi sợ phải quay trở lại cái thời phải run bần bật hay nhói trong lòng mỗi khi nhìn thấy ảnh hay một chia sẻ đầy lãng mạn của KG dành cho MA. Ừ thừa nhận là tôi vẫn chưa đủ dũng cảm. Thế nên tôi chỉ là một lữ khách lặng thầm ấn nút like rồi ra đi, không một comment không một message. Tôi hiện diện như một người qua đường mỏi chân chùn gối nên ghé vào thư quán của KG vậy...Điều đó ít ra làm tôi cảm thấy nhẹ lòng ! Thôi đành chờ vậy, khi nào tôi đủ can đảm đối diện, sẽ chậm rãi nhấn nút Follow và mỉm cười !
Tôi xin phép chị T cho tôi được sao lưu những dòng note của chị, cho tôi trải nghiệm trước những giông tố mình sẽ gặp nơi đất lạ...để bản thân sau này sẽ vững vàng hơn !
"

Hôm nay đi uống với mấy đứa bạn mà không vui chút nào hết. Từ trước giờ ai nói gì chưa bao giờ mình nói lại ai, biết nhiều khi nó khinh mình đấy, biết nhiều lúc bạn mình cũng quá đáng lắm, nhiều lần lắm nhưng cũng chẳng trách làm gì, nhưng hình như mình cứ bỏ qua hoài, nó càng làm tới và show off quá nhiều. Nghĩ cũng buồn, bạn 10 năm mà toàn móc khóe nhau mới chịu nỗi. ừ thì buồn bạn đó! Lớn rồi, nếu có buồn thì cũng không dám show ra vì còn mấy đứa bạn khác, sợ mình không vui làm ảnh hưởng tới mấy đứa khác, nên thôi nhưng cũng không thể giấu được.

Lớn rồi, va vấp rồi mà chứ có phải lần đầu mới biết rung động đâu. Mình cũng thay đổi nhiều trong cách suy nghĩ đó chứ, mạnh mẽ hơn ngày xưa rất nhiều nhưng suy nghĩ cũng thực tế hơn. Đã lâu lắm rồi từ cú ngã đầu tiên, mình mới có lại cảm giác mơ mộng và vui vì nghĩ tới 1 người. Nhưng mình vẫn tự nhủ bản thân mình rằng "Đời không như là mơ", cũng hiểu được những cái thực tế, hiểu những thứ 1 đứa con trai muốn là gì, mình không có được. Cái cảm giác té ngã trong tình yêu lần đầu tiên thật sự rất đau đớn. Cảm giác lần đầu biết yêu mà phải đột ngột xa cách thật sự rất tức tưởi và đau. Cảm giác bị bỏ rơi và ghẻ lạnh thật sự rất đau và đáng sợ. Cảm giác khóc nức nở bên chiếc điện thoại 1 thân 1 mình không người thân bên cạnh lúc bệnh và xa nhà, khóc nát nước nhưng người ta vẫn lạnh lùng không 1 chút xót thương gì. Nước mắt có ngừng rơi trong 3 năm ?!? Nhiều khi cũng không hiểu tại sao thời gian đó tình yêu của mình lại lớn như vậy, tại sao lại có thể bất chấp yêu 1 cách mù quáng và hy sinh quá nhiều như vậy...

Té rất đau và hình như cũng gần 3 năm hơn, mình mới có thể đứng dậy và bớt đau. Dĩ nhiên mạnh mẽ hơn, và cách suy nghĩ về tình yêu không đơn thuần là 1 màu hồng mơ mộng. Cuộc sống đôi lúc phải chấp nhận nhiều cái thực tế khá phũ phàng. Đôi lúc để khỏi bị tổn thương và đau khổ, mình chọn cách sống rất lý trí. Nhiều người phê phán mình quá cực đoan. Nhưng tình cảm trong lòng của mỗi con người vốn dĩ rất đẹp, mình đôi lúc cũng muốn phá vỡ những quy tắc riêng của bản thân để thương yêu và được thương yêu một cách trọn vẹn và ngây thơ. Nhưng thật là bất hạnh khi bản thân mình hiểu quá rõ về con trai, sẽ không có phần cho những đứa con gái xấu xí, bản chất của con trai là chinh phục và yêu cái đẹp. Họ đâu cần 1 trái tim yếu ớt và mong manh biết yêu thương vô điều kiện, họ chỉ cần số đo chuẩn xác của 3 vòng cơ thể và 1 gương mặt đẹp như thiên thần để có thể tự hào khi sánh bước cùng. Người ta bảo tôi bi quan. Không, mình rất thực tế và sáng suốt.

Mình hiểu rằng sau bao nhiêu trầy xước và bầm dập, trái tim của mình vẫn đang đập và vẫn còn biết thương yêu, vẫn mơ mộng và tương tư 1 hình bóng xa xăm nào đó. Có lẽ đó là bản năng của con người, cho dù có sắt đá tới đâu, con người ta vẫn muốn thương yêu. Nhiều người thường đòi hỏi nhiều và cái "tôi" của họ cũng cao, nếu như tôi yêu và được yêu, tôi sẽ yêu 1 cách vô điều kiện, hy sinh như lần đầu biết yêu cho dù trái tim có bầm dập và tan vỡ thêm lần nữa. Mình sẽ cho đi nhiều hơn những gì mình đã từng cho đi. Có thể mình sẽ lại bị đau và té ngã vì khi 1 con người được yêu thương quá nhiều, họ sẽ rất tự hào và xem nhẹ người đã thương yêu họ thật lòng. nên có thể muốn đối xử với người đó tệ bạc sao cũng được....

Sợ tổn thương ư? có thể, tuy nhiên bản thân mình thật sự muốn lại lần nữa mở cửa trái tim ra và yêu. Đấu tranh dữ dội lắm, nhưng hôm nay mình lại đi uống và sau khi trở về sau bao nhiêu năm chai lì cảm xúc, mình khóc: "Không thể được". Biết là cảm xúc đó rất khó có lại từ rất lâu, biết là đang mộng mơ, biết là trái tim đã đập trở lại. Biết là mình cô đơn và tủi thân. Biết! Nhưng mình cũng biết họ không phải dành cho mình. Biết là sức hút của những gương mặt đẹp và thân hình cuốn hút là những thứ họ quan tâm. Mình sẽ không trốn tránh cảm xúc. Mình sẽ mạnh mẽ đối mặt với nó, mạnh mẽ bước qua thương yêu và mạnh mẽ dừng lại. Mình sẽ làm được. Hôm nay buồn lắm nhưng mình sẽ có những cái plan khác trong cuộc đời: mình sẽ học thật nhiều cái, sẽ tụ tập bạn bè, sẽ đi du lịch, sẽ đi uống bia vào mỗi cuối tuần, mình sẽ đi làm từ thiện, mình sẽ đi làm part time, mình sẽ làm rất nhiều điều khác ngoài tình yêu. Mình sẽ vui, mình sẽ ăn những thứ ngon lành nhất, mặc những bộ đồ đẹp nhất, mình sẽ đi tập gym lại để làm đẹp cho chính bản thân mình.  Quyết tâm giảm 5kg trong vòng 6 tháng. Làm gì cũng được nhưng tuyệt đối không bao giờ để thời gian trống để suy nghĩ về tình yêu và những mất mác đã qua. Không được khóc, mạnh mẽ lên, yêu đời lên!!! :D "
Tình cờ nghe được hai bài rất hay của Westlife, khi nào cần mình sẽ post như một lời nhắn gửi
1. Obvious
2. You must have had a broken heart

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét