My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

Ở ẩn

Dạo này ôn thi, tôi trốn khỏi facebook, cảm giác như vừa trốn chạy khỏi một khu chợ tấp nập,nơi bất cứ hành động nào cũng có thể thấy, nơi con người ta cứ im lặng rình mò,theo dõi tất tần tật về nhau. Tôi cứ đang đi như là trốn chạy, xô bồ mệt mỏi quá, tôi tìm về với blog....
Đêm nay dài quá, thức làm bài tập accounting xong cũng 3h sáng, chào một người bạn cho đi ngủ, rồi mình giờ vẫn thức cặm cụi cày tiếp, dạo này đầu óc nhiều chuyện để lo, đầu cứ vẩn vơ đâu đâu, chỉ tập trung về đêm.......Thế là thức đêm....thế là thành gấu trúc
Thức đêm mới biết đêm dài....Khuya tĩnh lặng, đi dạo vòng vòng fb rồi lại deactivate tiếp, đi thăm fb ban đêm có cái thú riêng của nó....thấy mình giống đi trong khu vườn yên tĩnh, bước chân nhẹ bẫng....
Đi dạo vòng vòng fb, thấy đủ mọi hỉ nộ ái ố, thấy clip 12t1 hát bài ngày tổng kết cuối năm, lắng nghe và chợt nhận ra một cái gì đó thuộc về quá vãng, nhận ra cái thời đấy giờ ngoái nhìn lại với mình sao chỉ còn là hư vô, rỗng....
Đi dạo vòng vòng fb, thấy thằng em họ vẫn hay than thở FA, giờ đùng một phát đăng hình chụp chung với cô bé xinh tươi nào đấy, và set in relationship. Cười buồn, chả bik nó lại giỡn giỡn set relationship cho đỡ tủi phận FA hay là thật đây. Dường như ngày nay, cái xu hướng than thở FA cứ lên cao, nó như 1 trào lưu, gặp nhau là phải than vậy. Tôi không phủ nhận chuyện mình FA, nhưng có nhất thiết phải than thở mãi thế không? Đơn giản tôi không thích thế :) Đánh giá một con người dựa trên nhiều yếu tố, mà sao buồn cười là khi gặp nhau câu đầu tiên người ta hỏi cũng là đã có bồ chưa. Bước vào một mối quan hệ lãng mạn với một người đâu phải là đánh dấu quan trọng cho sự trưởng thành hay bất cứ điều gì khác, tôi chỉ đơn giản nhìn nó giống như một lần gột rửa, cho tâm hồn con người ta bớt cằn cỗi theo những tháng ngày khô cạn cảm xúc thôi. Với tôi chắc chỉ là thế !
.............
Hôm nay nộp hồ sơ rồi, bây giờ chờ tới ngày đi xin visa và khám sk thôi. Kì lạ thật, lúc đến gần ước mơ, lại thấy mình cứ vô cảm thế nào đó. Có lẽ vì gánh nặng tài chính, vì thái độ dư luận hay vì những cảm xúc cứ hỗn độn, chồng chéo lên nhau? Chẳng biết, chỉ thấy dạo này mình đang ôn thi ko hiệu quả......
 .............
Dạo này hay cười, gặp cái gì cũng dễ cười, chắc là cơ chế cười tự động nó ngấm vào mình mất rồi :) Ừ cứ cười như thế đi, để người ngoài họ không biết bên trong mình là một sự phức tạp đến khó hiểu thế này.....Mình biết là đủ rồi
................
Gửi chàng trai KN,
Chắc chỉ là say nắng thôi anh ạ, giờ em trở về nghe hờ hững với tất cả những gì lướt qua. Chiều nay đi bậc cầu thang gặp anh nơi cửa xuống, anh mải cười nói chuyện với ai đó em chưa nhìn rõ mặt, nhưng vì vết thương sân bóng rổ chiều hôm đó còn đậm sâu quá, nên em mỉm cười, đút hai tay vào áo cho đỡ lạnh rồi chạy đi. Nụ cười của em đôi khi vui mà không vui là vậy :)
Ngày em đi chắc chẳng có bước chân anh tới phi trường tiễn đâu, nhưng ở lại thì cố gắng mà hạnh phúc anh nhé. Đứa ngốc xít này vẫn luôn quan tâm đến anh với tư cách là một cô em gái đúng nghĩa. Thoáng xao động ban đầu trôi đi theo thời gian rồi :)
....................
4h sáng 4/1/2013 thao thức

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét