"Đôi khi em chỉ cần có người ngồi cạnh, một người có bờ vai rộng lặng im cho mình em dựa. Mạnh mẽ đâu có tội gì, mà sao mạnh mẽ khiến mệt mỏi đến nhanh hơn. Em không cần anh phải kể chuyện vào cuối ngày, chỉ cần đợi nghe em kể bâng quơ và lễnh lãng, chỉ cần em biết anh ở đó. Em không cần những buổi hẹn hò khi thành phố lấp loáng ánh đèn, chỉ cần cuối tuần được ngồi một quán cà phê quen thuộc, nghe vài bản rock nhưng lòng cứ dịu dàng, cứ nồng nàn. Em không cần phải đến những shop quần áo để mua cho mình vài xu hướng thời trang, chỉ cần đôi lần là phẳng một chiếc sơ mi không phải của mình, nghe tiếng bàn là tỏa hơi nóng rù rì. Em không cần một phòng bếp có đủ lò nướng, máy đánh trứng… như em hằng ao ước, chỉ cần nấu một bữa cơm có thêm một người ăn cùng. Em không cần một người ngồi cả đêm không ngủ đợi em qua cơn sốt, chỉ cần đắp một cái khăn lạnh lên trán em, và ngủ đi, và yên lặng. Em không cần những cơn ghen tuông giận hờn chỉ để chứng tỏ mình yêu nhau nhiều đến mấy, chỉ cần những cuộc cãi vã nhỏ, như ấm nước đang reo, chỉ cần một chút nước mắt cho mắt đỡ mỏi và môi đỡ khô… Chúng mình, chỉ cần sống phẳng lặng trong nhau.
Một lúc nào đó, em ngoảnh sang bên cạnh,
có ai đó đang ngồi, em đưa bàn tay cho người đó nắm giữ, và nếu có điều
gì trỗng rỗng giữa hai bàn tay, đó chắc hẳn phải là bình yên.
Em muốn kể anh nghe về những nơi em đến,
những điều em thấy, những thứ em làm, những lúc em vui và cả những lúc
em buồn. Muốn kể về những cuốn sách em đọc, kể về những bức ảnh em chụp,
những câu chuyện em viết vội trong quyển sổ tí hin. Em còn muốn kể anh
nghe về ngày tốt nghiệp, về màu áo dài em mặc, về tấm bằng em nhận có
tên em viết thừa một dấu móc. Về tháng lương đầu tiên…
Giống hệt một bộ phim, một bài hát, một câu thơ
“Em mười chin tuổi nghìn năm trước
Sao đến bây giờ mới hai mươi…” (Nguyễn Trọng Tạo)
http://www.bmmua.com/2013/01/ke-chuyen-%E2%99%A5-chuyen-ke/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét