Khoảng thời gian rảnh rỗi lúc này, tôi hay dành thời gian vào note Tâm Phan đọc, học được rất nhiều từ những note đấy. Cảm ơn chị đã truyền lại những kinh nghiệm quý báu như thế, cũng là sự chuẩn bị cho những thứ mình sẽ phải đối mặt sau này. Sẽ trích đăng lần lượt những note tôi tâm đắc vào blog này như một sự lưu giữ :)
E1: Entry Liên hợp quốc - Người Việt ở Pháp
Nhờ bạn Tâm khơi nguồn cảm hứng, nên hôm nay tôi mới giành thời
gian để hồi tưởng lại những gì đã qua trong suốt 5 năm tôi ở Pháp. Tôi
cứ tưởng mình sẽ chẳng thể nhớ hết được nhiều chi tiet. Cuộc sống vốn
bận rộn mà, những gì có thể quên được thì tôi cho nó vào dĩ vãng rồi, để
nhường bộ nhớ cho những gì thú vị hơn. Trước khi kể về những câu chuyện
của mình, tôi muốn khẳng định đó là những câu chuyện có thật 100%. Có
những người bạn đã cùng tôi đi qua năm tháng đó, giờ đây, họ vẫn thường
xuyên ghé thăm Blog của tôi, vẫn dõi theo những vui buồn trên con đường
tôi chọn. Và cả những người chưa từng biết tôi, nếu đã từng sống ở nước
ngoài hẳn những điều tôi kể ra đây sẽ không làm họ ngạc nhiên. Tất cả
chỉ nhằm muc đích để người V trong nước hiểu hơn cuộc sống của chúng
tôi, và cũng để những bạn trẻ, đã, đang và sẽ đón chờ cuộc sống du học,
rút ra những bài học kinh nghiệm, sống tốt hơn và sống xứng đáng hơn.
Những năm tháng đó qua rồi, nhưng hồi tưởng lại, tôi vẫn thấy trong lòng
mình còn quá nhiều trãn trở…. Mặc dù vậy, chưa bao giờ tôi hối hận vì
đã chọn cuộc sống nơi đây, nó dậy tôi nhiều điều, mà tôi tin rằng, trên
cả quãng đường dài phía trước, tôi sẽ cần đến kinh nghiệm của những năm
tháng đã qua.
Câu chuyện thứ nhất : Lòng đố kỵ và kẻ tiểu nhân.
Hồi
học năm thứ 2 ở Fontain, ngoại ô Paris, tôi sống trong ky túc xá gần
trường. Ở chung phòng đôi với tôi là H, người Việt, học cùng lớp. Phòng
đôi có nghĩa là mỗi người có 1 phòng riêng khoảng 10m2, có chìa khóa
riếng, chung nhau nhà tắm, WC và bếp. Trước đó tôi ở Moissy. Việc tôi
xuất hiện ở cái thành phố nhỏ bé này, cùng với việc được nhận thẳng vào
học năm thứ 2, trong khi các bạn người V khác thì chật vật đúp lên đúp
xuống, đã khiến mọi ánh mắt ghen tị như muốn nuôt chửng tôi. Đến khi
đươc thông báo tôi có một phòng trong ký túc xá, thì thôi rồi, tôi như
trở thành cái gai trong mắt họ. Mọi người chỉ nhìn vào điều đó, chẳng ai
nhìn thấy cái cố gắng không ngừng của tôi, chạy khắp nơi hỏi thông tin,
cung cấp hồ sơ, chứng nhận kết quả học tập…Và mọi người cũng không tính
đến với việc nhảy cóc đó liệu tôi có thể lấp đầy kiến thức năm 1, và đủ
điểm để tốt nghiệp năm 2 ? Mọi người chỉ nhìn vào điều đó, chẳng ai
nhìn thấy những cố gắng của tôi, chạy vạy hỏi han khắp nơi, cung cấp hồ
sơ , giấy tờ, kết quả học tập….Bản thân tôi chỉ thấy mình phải nỗ lực
không ngừng. Hồi đấy may mắn, có một thấy giáo cực cool, đã nhìn ra cái
motivation đấy của tôi mà đưa tay vớt tôi lên, nhận tôi vào học năm 2.
Và cũng chính thầy đã tìm cho tôi một phòng trong ký túc xá, sau một
tháng nhìn tôi gầy rộc đi vì cứ tàu xe như con thoi giữa 2 thành phố
cách nhau 1,5-3 tiếng tàu xe (Do phải chuyển tàu, bus nên tổng thời gian
có thể từ 1.5-3 tiếng cho một lượt đi hoặc về) .
Chuyển
nhà tới thành phố này, tôi khám phá ra nhiều điều. Hóa ra cộng đồng các
bạn SV người V ở đây thuộc lòng tiểu sử bản thân tôi khi tôi còn chưa
xuất hiện, ngày tôi đi học còn có người bỏ thời gian tới tận trường để
xem mặt tôi. Xem tôi là đứa nào mà may mắn thế. Tất cả là từ lòng ghen
tị mà ra. Cuộc sống bên này tự lập, chả có ô dù gì, thế nên năng lực của
con người được đánh giá rất trung thực. Có những người tốt nghiệp ĐH
ngoại ngữ trong nước, mà sang đến đây nói tiếng P chả tự tin. Có những
người từng là ngôi sao của những trường ĐH danh tiếng trong nước, tự hào
vì chỉ số IQ kém Bill Gate có tí, thế mà lại triền miên bỏ học rồi đúp (
Tôi không vơ đũa cả nắm nhé). Những con người đó đã không thể chấp nhận
được đứa vô danh tiểu tốt như tôi lại ngang nhiên chung hàng chung ghế
với họ. Họ muốn tôi vật vã đúp lên đúp xuống hay sao ý. Tôi không là dân
ĐH ngoại ngữ mà bạn Tây lại đầy. Đến nỗi một thời có tin đồn là gõ cửa
nhà tôi kiểu gì cũng thấy 1 anh Tây trong nhà ( ơ hơ, cả chị Tây cũng có
đấy mà người ta “quên” không nói). Tất cả những điều đó vì lòng đố kỵ
ạ. Vì chuyện các bạn VN sang nước ngoài du học mà quanh quẩn chỉ chơi
với dân VN thôi. Người ta không muốn, không dám, không thể, làm bạn với
Tây, nên người ta thích lôi nhân phẩm người khác ra nhậu nhẹt. Nhất là
đàn ông VN (không vơ đũa cả nắm ạ) cố tình hèn hạ mà nghĩ rằng chơi với
Tây thì sớm muộn cũng chỉ là để lên giường với nhau. Riêng tôi xác định
ra nước ngoài thì phải mở lòng mình ra, học kiến thức, học cả văn minh,
văn hóa của người ta nữa. Nếu sang đây mà cứ thu gọn lại trong cộng đồng
người Việt thì ở lại quách VN cho nó bình yên.
Trở
lại vấn đề trước, mọi người sẽ tự hỏi vì sao mà giờ đây lòng đố kỵ lại
nổi lên áp đảo những tính cách khác. Cuộc sống ở trong nước nhiều khi
người ta được hào quang che chở mà quên mất năng lực mình đến đâu. Đến
khi phải đối đầu với sự canh tranh công bằng thì mới ngã ngửa ra, không
chấp nhận được sự thật ạ.
Mọi người sẽ thắc mắc là
sao mỗi chuyện được ở ký túc mà phải ghen tị nhỉ? ở ký túc thì cũng
phải trả tiền chứ có cho không đâu. Cơ mà rẻ ạ, lại sạch sẽ, an toàn, ở
gần trường, ở chung với sinh viên quốc tế, vui.... thiên hạ nhăm nhe đặt
trước cứ phải 1 năm sau mới có chỗ. Thế mà con bé như tôi từ đâu nhảy
vào mới ngứa mắt chứ.
Biết thân phận mình « may
mắn » hơn thiên hạ, nên con bé là tôi cũng tránh giao tiếp với mọi
người, ngay cả với bạn hàng xóm. Cũng có khi phải làm projet thì tôi với
H trao đổi với nhau nhiều hơn. Một thời gian sau, người yêu của H từ VN
sang sống chung với H ( Người yêu H trước kia là bạn học chung cấp III
với tôi). Gặp lại bạn cũ trong nước còn vui, huống chi ở nơi xứ người,
thì tình cảm ấy càng đáng quý. Ấy nhưng mà chả biết bạn H có ghen không,
mà từ đó bạn ý giữ khoảng cách với tôi hơn. Xin nói thêm là phòng 2 đứa
cách nhau một bước chân, nhưng chưa bao giờ sang chơi nhà nhau. Không
phải vì ghét nhau, mà vì có khoảng cách, mà cũng chả hiểu tại sao có
khoảng cách nữa. Phòng 2 đứa cách nhau một bức tường mỏng dính, nhiều
khi bên này nói chuyện điện thoại bên kia nghe rõ từng lời. H và N sống
chung, chả thể tránh được việc tôi bắt buộc phải biết lịch “ tình cảm”
của 2 bạn. Đây là việc hoàn toàn tế nhị, tôi chẳng bình luận gì ở đây
cả. Nhưng khổ nỗi, nhà tôi bạn bè ở Moissy lui tới thường xuyên. Trong
tuần thì có T sang học bài chung từ 21h-24h. Cuối tuần thì có các bạn ở
nơi khác đến ngủ nhờ vì làm việc trong thành phố mà nhà lại ở xa. Thành
thử cái nhà tôi cũng cứ như nhà tập thể. Vô tình và bắt buộc, thì những
người bạn cũng phải nghe những âm thanh “nhạy cảm” phát ra từ phòng bên
cạnh. Lúc đầu còn cười rúc rích với nhau, nhưng cũng có khi tôi thấy xấu
hổ cực, may mà toàn một lũ con gái với nhau. Chuyện chỉ có thế, nhưng
dường như với H, việc người khác biết về chuyện sinh hoạt của 2 bạn là
lỗi tại tôi hay sao ý, nên H cứ càng ngày càng tránh mặt, không nấu cơm
cùng giờ, không đi học về chung đường. Tôi cảm giác có nhiều ấm ức trong
lòng mà H đang đợi cơ hội trút hết lên đầu tôi.
Một
ngày đẹp trời, như bao ngày đẹp trời, tôi nhận được hóa đơn tiền điện
(1 hóa đơn chung cho cả 2 phòng). Hóa đơn tháng này là 140 euros. Tôi
nhìn mà khóc thét. Đây chẳng phải lần đầu tiên nhận được hóa đơn này. Từ
hồi N sang ở chung, tiền điện bắt đầu tăng lên nhưng lúc nào cũng chia
50/50. Binh thường chỉ có tôi với H thì hóa đơn chi khoảng 40-50 euros.
Chả cần tìm hiểu vì đơn giản nhà H suốt ngày bật đen Halogène ( Loại đèn
500 w mà đến dân P cũng chả dám dùng. Ưu điểm đèn này có thể chỉnh sáng
tối tùy thích, mà chỉnh hơi mờ mờ thì cực lãng mạn). Hai đứa đi học cả
ngày ở trường binh thường tắt lò sưởi, nhưng từ ngày có N thì thôi rồi,
lò sưởi nhà H cứ 24/24. 6 tháng liền tôi đóng 50% hóa đơn. Đến tháng thứ
7, bạn bè nhắc tôi sao không chia 3, H với N sắp chuyển đi, đây là hóa
đơn cuối cùng, chia 3 ra cho công bằng. Tôi nghe cũng có lý, nên sang đề
nghị với H, chẳng ngờ điều đó làm H nổi điên rồ lên. H bảo chả chia
chác gì cả, nhà H 2 người cũng dung 1 bóng đèn, 1 lò sưởi. Nói thế cũng
chịu rồi, thế nhưng tôi nói đến chuyện Halogène, chuyện lò sưởi bật cả
ngày khi cả 2 ở trường... và tôi nói rằng 6 tháng nay tôi trả một nửa
rôi, hóa đơn cuối này cũng nên biêt điều mà chia 3. H phản đối kịch
liệt, tôi nhìn thấy ngọn lửa hận thù trong H đang bùng lên. Tôi kết luận
1 câu xanh rờn “ Nếu không đồng ý chia 3 thì tôi không đóng nữa”. Tôi
vốn không thích to tiếng, thấy mầm mống to tiếng là tôi giải tán luôn.
Mấy
ngày sau đó, không khí nặng nề bao trùm nhà 2 đứa. Rồi weekend, như
thường lệ, các bạn lại đến nhà tôi ngủ nhờ. Tối hôm đó là buổi tối khủng
khiếp. H mời về nhà cô bạn thân là P. P sống ở Paris, nổi tiếng ghê
gớm, dẻo mỏ .... Cơm nước xong, tôi và 2 cô bạn đang thu mình trên
giường xem TV thì H gõ cửa. Lúc đó có P cùng với H, H gợi lại chuyện
tiền điện và hỏi ý tôi thế nào. Tôi trình bày lại vấn đề rất điềm đạm
rằng đã 6 tháng nay H biết thừa là hóa đơn tăng lên gấp mấy lần trước
đây. Tôi chỉ muốn chia 3 hóa đơn lần này, hóa đơn cuối cùng H chuyển đi.
Tôi nói, 2 người biết điều thì làm vậy, không thì thôi tôi quyết không
đóng. Chỉ đợi có thế, P xắn tay áo lên( thề là có xắn tay áo lên, kinh
cực) xổ ra một tràng con này con kia, ăn này ăn kia. Trời ơi! Cả tôi và 2
cô bạn trong phòng há hốc mồm, vì không thể tưởng tượng được rằng,
những lời vàng ngọc kia đang được thôt ra từ miệng những thạc sĩ kinh tế
tương lai. Thành thật xin lỗi nếu những lời lẽ quá bậy, nhưng tôi buộc
lòng phải trích ra đây, để mọi người hiểu tôi đã cảm thấy bị xúc phạm
thế nào. Bây giờ tôi sẽ gọi H và P là CON vì lúc này họ không thể hiện
phần NGUOI nữa.
CON H và CON P bắt đầu phối hợp
tung hứng để chửi tôi, chứ chả nói thêm câu nào về chuyện tiền điện nữa “
Con này nó ghen với mày H ạ, mày có zai, nó không có zai, nó đ biết làm
tình nên nó ghen tị với mày ....”
Tôi
không còn nhớ hết được lời 2 CON này đã nói ra, chỉ biết lúc đó tôi
GIẬN, nắm chặt tay lại. 2 cô bạn ngồi cạnh tăng volume TV để tôi không
nghe thấy gì nữa, và hết lời an ủi tôi. Nhưng quả thật lúc đó tôi không
còn đủ bình tĩnh nữa, tôi nghĩ đến giải pháp gọi cảnh sát, nhưng lại
nghĩ họ chả hiểu tiếng V, chả giải quyết gì. Tôi muốn mở tung cửa ra,
chạy ra bếp, lôi tóc 2 CON này ra mà đấm đá túi bụi, mà gào thét, mà nhổ
vào mặt chúng nó....( Mặc dù cả đời tôi còn chưa đánh ai dù chỉ là con
chó con mèo).Bao nhiêu ý định chạy qua đầu tôi. Thế mà cuối cùng tôi đã
chẳng làm gì cả, cứ ngồi im như pho tượng. Chỉ nhớ là 2 CON này đã phải
chửi như thế hơn 1 tiếng đồng hồ. Hôm nay ngồi đây gõ những dòng này,
quá khứ như đang hiện về, và tôi đã phải dừng lại một lúc, nắm thật chặt
tay mình.
Nhiều khi tôi ngồi cười một
mình, cười vào sự ngu si của 2 CON dở hơi. Haha, lúc chửi tôi, chúng nó
nông cạn quá. Ai lại lôi cả những chuyện thầm kín của bản thân ra để
chửi người khác cơ chứ, rồi tự nhiên lại bảo tôi ghen tị vì họ có zai
bên cạnh ??? Không biết người yêu 2 cô được nghe 2 cô gọi mình âu yếm là
“ zai” thì nghĩ gì nhỉ. Những cái đầu văn minh của 2 cô đang nghĩ
chuyện quan hệ thầm kín của nam nữ là thước đo để đánh giá tầm cỡ của 1
con người ???
Sau hôm đó, Fontain có
chuyện mới để buôn với nhau. Vì đơn giản, tôi chưa kịp kể, thì những
người bạn được chứng kiến hôm đó đã kịp thời thông tấn xã với tất cả Sv
Việt ở Moissy. Tôi nghĩ đây mới gọi là bàn thua trông thấy của H, có lẽ
khi lên kế hoạch chửi tôi, chúng nó đã không tính đến đoạn này. Chỉ biết
sau hôm đó, kênh thông tin đại chúng kia cứ càng được lan rộng ra, và H
bắt đầu bước đi mà không bao giờ ngẩng mặt lên. N vẫn là người đứng
trong bóng tối, chưa một lần lên tiếng.
Một
buổi trưa cuối tuần, tôi đang nấu cơm, chỉ có N ở nhà, N đã chạy ra
bếp, dui vào tay tôi số tiền tương đương 30 % hóa đơn cùng một lời năn
nỉ “Đưng nói cho H biết nhé”. Tớ thành thật xin lỗi ấy... N cũng nói
thêm là, từ hôm cãi nhau với tôi ( ơ ai cãi nhau, tự cãi một mình đấy
chứ), H căm ghét không muốn về nhà nữa, toàn ngủ lại nhà P ở Paris. H
không chịu nổi mỗi lần bạn bè đến nhà tôi, lại hỏi han cái vụ máu lửa
ấy. Mà đã nói rồi, cái tường mỏng dính, nói gì bên này, bên kia chả nghe
thấy. Bạn bè nghe kể lại, mỗi người bình luận một câu. Những lời lẽ nhẹ
nhàng mà sâu sắc được phát ra từ miệng của những người ngày nào cũng
gặp H ở trường, tôi nghĩ H đủ hiểu thế nào là nhục.H tưng tốt nghiệp
ĐHNN Thanh Xuân, trong số những người bạn của tôi, cũng có người quen
biết bạn H ở Vn. Nói đến đây mọi người đủ hiểu sự lợi hại của việc lỡ
lời làm một việc ngu xuẩn nó ảnh hưởng đến hình ảnh bản thân thế nào.
Tôi nghĩ H hiểu điều này lắm lắm. Sau đó có 1 người bạn khuyên tôi post
toàn bộ câu chuyện này lên mạng thông tin của SVVN tại Pháp, nhưng tôi
đã không làm. Phần vì chả khoái cái trò trả đũa nhau, phần vì tự nhiên
tôi thấy thương hại H, có lẽ ánh mắt của mọi người đủ để H đau rồi, tôi
không muốn đánh thêm 1 quả nữa để H gục. Với lại, tôi với N chưa một lần
mất lịch sự trước mặt nhau, và tôi cũng không muốn để điều đó xảy ra.
Cái
tội của tôi là, tôi biết H là người ghe gớm nhưng tôi không biết H là
người hạ đẳng, nên đã không chuẩn bị tâm lý để đến lúc đó cứ ngồi trân
trân ra, chẳng làm gì cả. Hôm nay, bình tĩnh nhìn nhận mọi sự việc, tôi
vẫn tự đặt câu hỏi cho mình, liệu việc tôi đòi chia tiền điện như thế có
quá đáng không? Các bạn giúp tôi tr ả lời câu hỏi này nhe. Tôi không
bao giờ muốn mình là kẻ không biết điều, nhất là chuyện tiền bạc, tôi
chưa bao giờ nhận nhiều hơn cho.
Ngay hôm
sau, cái séc tương đương 50% hóa đơn tiền điện của tôi được gửi đi. Tôi
biết rằng, cho tới giây phút này ,H vẫn đang tin là tôi đã nhượng bộ. Số
tiền N đưa cho tôi được chuyển hóa thành một bữa nhậu vui vẻ với bạn bè
ngay weekend sau đó . Tôi cũng không quên thông báo với bạn bè hành
động vì hòa bình của N.
Vâng, nhưng đã gọi là tiểu
nhân thì hòa bình thế thôi chưa đủ. Ngày H và N chuyển nhà đi, ban quản
lý ký túc vào kiểm tra tình trạng nhà ở xem co hư hỏng, bẩn thỉu không.
Đương nhiên 2 bạn ở nhà dọn dẹp sạch sẽ khắp nơi. Đến chiều tôi đi làm
về thì khám phá được tất cả rác được vun vén gọn gàng dưới…… tủ đựng bát
đĩa của tôi. Chả biết bình luận gì vụ này, đúng là lòng người không đo
được.
Vài tháng sau tôi còn được nhận thêm một bức
thư đánh máy nội dung hết sức tục tĩu được ký tên H. Cũng khôn nhỉ, nếu
mà viết tay thì bức thư này được scan và post lên trên mạng thông tin
của SV VN rồi. Bức thư này sau đó được chuyển tới tay chị NQN và chị N
hứa sẽ chuyển đến tay chị bạn làm ở ban quản lý SV DSQ .
Câu
chuyện qua rồi, nhưng hôm nay nhìn lại tôi nhận thấy vấn đề không phải ở
chuyện tiền điện, mà vấn đề xuât hiện từ ngày tôi chuyển về ký túc.
Lòng ghen tị hẹp hòi của phụ nữ trong H cứ chất dần lên theo ngày tháng,
và nhân vụ đó thì bùng nổ. Câu chuyện dạy tôi biết sống có khoảng cách
hơn từ đó.
Tôi của 5 năm về trước
hâm mộ người khác khi nhìn vào học hàm, học vị của họ. Tôi của hôm nay
đánh giá nhân cách con người cao hơn những thành tích họ đạt được.
KiKim
26/12/07 - Entry LHQ
Chúng
tôi - Pikachu, KiKim, KatyKaty, Frau_Do, Tâm Phan... những người Việt ở
các Quốc gia khác nhau trên Thế Giới cùng làm chung 1 entry "Liên Hiệp
Quốc". Mục đích của chúng tôi là đề cao Tình Người & Tinh Thần Dân
Tộc trong cộng đồng Người Việt ở Nước Ngoài: Phê Phán cái Xấu và Ca Ngợi
việc Tốt.
*** Một số comment tôi thấy cũng rất hay: