Có
những ngày cuộc sống này lạ lắm. Tôi nhìn mọi người bằng
những cái nheo mày hờ hững và chẳng mấy thiết tha. Tôi trả
lời những câu hỏi một cách qua loa và mỉm cười bằng cơ môi
gượng gạo. Là tôi đang muốn gì đây, trông chờ gì đây mà lạnh
lùng trong chính lòng mình quá vậy? Thì chả trách người đời
họ bảo tôi kiêu.
Tôi cũng biết, thật ra không phải người ta xung quanh mình không đủ tử tế, mà là do tôi quá thừa những đa đoan. Tôi giữ trong lòng quá nhiều bề bộn để ngoảnh mắt phía nào cũng thấy trực diện nỗi cô đơn.
{ Nỗi cô đơn của những ngày tôi trẻ - An Trương's Blog }
=> Đó là cảm xúc của t bây giờ....hờ hững cho ngày trôi qua......Vô tình bắt gặp đoạn văn này, như nói hộ được hết nỗi lòng bây giờ. Đọc từ trên xuống dưới, rồi chợt khựng lại với 2 chữ ĐA ĐOAN..
Tự nhiên nhớ tới cậu bạn ở Vườn hồng trên skype, ngày đó, từng nói tôi là người ĐA ĐOAN. Lâu ko vào Vườn hồng, giờ trở lại hiu quạnh đến lạ....Những lúc nhởn nhơ tự kỉ đa sầu đa cảm ở đó giờ cũng trôi vào dĩ vãng.....Cái tôi ĐA ĐOAN này bây giờ lại nép mình vào góc nhỏ này, lọc cọc gõ những dòng buồn thênh, cho ngày vội qua, cho mưa xa đến, cho nước mắt rơi trong đêm, ko bik là mưa hay là nước mắt.....
Người ta hay bảo....con gái ĐA ĐOAN thì khổ :)
********
Cuộc gọi skype nhóm kết thúc trong vội vã, phân task ra mạnh ai người nấy làm.....IHRM giờ gắn kết nhau cũng chỉ bởi điểm số.....Nhớ lại những cái nhìn sắc lẹm, những thái độ soi mói, chặt chém nhau trong buổi meeting Rờ Bờ Xờ chiều nay mà buồn...Cả buổi họp đã nghe đủ :) Trở về từ buổi họp, người mệt rã ra......Tâm can muốn khóc vì ức mà ko khóc được.....BC cũng chỉ lắng nghe được vài câu, rồi đi học bài.....Tiếng cuối cùng "uh...nghe mệt mỏi quá" của tôi buông thõng kèm câu "uh bb, bạn đi học bài đi". Tôi thấy mình lạ....sao ko níu kéo, sao ko nũng nịu......Đặc quyền của con gái là nũng nịu mà?? Tôi mất đặc quyền đó từ khi nào thế nhỉ? Cũng chả biết......Những lúc người ta thương nhiều quá rồi buông, thì cũng như đang muốn nũng nịu lại tự dặn lòng như thế là đủ rồi, dừng lại và để người ta đi di......Tôi thấy mình ko giỏi chiêu trò......Hay nói cách khác, tôi sợ mình trở nên giả tạo.......
"Tôi - 1 phiên bản chưa hoàn hảo, với đầy ắp những khuyết điểm, như thế đấy :) Bạn có chấp nhận hay không tùy bạn :) " - đó là những gì t muốn nói với BC
Tôi mệt mỏi trong cuộc vờn bắt trong chính mê cung cảm xúc của mình....Là có hay là không, đến bây giờ vẫn là một dấu hỏi......Ngày trước, tôi nôn nóng muốn đi giải cho bằng được dấu hỏi đó.....Bây giờ thì không :) Tôi không quan tâm đáp án nữa :) Tôi tự hài lòng với câu trả lời của chính mình.
Câu trả lời ấy là gì ư? "Tôi sẽ vẫn coi cậu là 1 người đặc biệt hơn 1 ng bạn bình thường, và tôi muốn giữ mối quan hệ lấp lửng này. Tôi không muốn phát triển thêm và cũng ko muốn nói bất cứ gì về CG với cậu nữa. Tôi hài lòng với hiện tại :) "
Phải chăng đây là thái độ của kẻ đã cố gắng quá nhiều, giật phá xiềng xích, xoay vần trong thế giới điên loạn của mình, rồi cuối cùng kiệt sức, ngồi xụp xuống, gặm nhấm món quà của hiện tại ? :) Mỗi sự quan tâm giờ tựa hồ như giọt nước mát giữa sa mạc? Có được 1 giọt sẽ hồ hởi bấu víu, giữ trọn, nâng niu? Điều đó có đúng ko ? Ah có thể có, mà có thể không :)
Những kẻ ĐA ĐOAN là thế :)
Càng qua thời gian, tôi càng sợ Facebook.....Sợ facebook như sợ một con quái vật....Mỗi lần log in facebook, là mỗi lần cái tôi rộng mở chợt co mình lại, rút sâu vào trong cái vỏ bọc của mình.....kiềm nén tất cả......Facebook thì cứ gặng hỏi "What's on your mind?". Tôi thì cứ cười và im lặng :)
Fb giờ giống con quái vật, giống tiểu đội spy, cứ chực chờ, cứ lăm le, soi mói từng hành động của mình......Cảm giác đó - thực sự rất khiếp sợ.......Thế nên, tôi sợ lên fb và chia sẻ những cảm xúc rất thật của mình :) Tôi sợ :)
Tôi sợ nhìn vào friend list, sợ ko biết trong số đấy, bao nhiêu người thực sự quan tâm tới cảm xúc của mình, hay họ cũng chỉ lướt qua những dòng tự kỉ của mình trong chưa đầy 1 giây và lại tiếp tục lướt sau khi đã "Seen" hoặc đã in dấu chân lại trên nút like.....Comment lại càng hiếm :) Cái tôi dè dặt trên fb chắc cũng khiến họ ko muốn mở lòng ra mà chia sẻ :)
Những ngày này, mẹ cứ lo lắng nói vụ abroad......Chắc là thấy anh Phong đi nên trong nhà có chút xáo trộn, lo nghĩ cho tương lai của tôi.....Còn cái tôi vô dụng này thì lại ngồi đực ra đấy và im lặng..
Chuyện cảm xúc vu vơ kia cũng gác sang một bên, lại khoác lên cho mình vẻ ngoài mạnh mẽ, bất cần của ngày xưa.....Một cuộc sống, hay gọi vui là "cuộc sống của bê đê", tức là làm cái gì cũng ra vẻ giống con trai.....Như thế vừa được lợi là ta đây mạnh mẽ, vừa tập cho mình tính ko dựa dẫm vào ai cả......Và như thế thì cũng ko làm ai đau. Vì sao ư? Vì mình ko muốn một mối quan hệ có hạn sử dụng :) Vì mình ko muốn để lại sẹo cho người khác và cả cho mình :)
Thế nên cứ carefree như vậy, cứ như một hòn đá lăn ko phủ rêu như vậy, tôi lại thênh thang bước đi, rũ bỏ hết những cảm xúc vu vơ kia và lại bước đi :) Con tim yếu mềm một lần nữa lại được cô chủ dặn "phải kiềm nén và buông". Tội nghiệp :) Nhưng đó là điều cần thiết lúc này :)
Tập mạnh mẽ nào :) Cuộc sống còn nhiều thứ khoai lắm !
Tôi cũng biết, thật ra không phải người ta xung quanh mình không đủ tử tế, mà là do tôi quá thừa những đa đoan. Tôi giữ trong lòng quá nhiều bề bộn để ngoảnh mắt phía nào cũng thấy trực diện nỗi cô đơn.
{ Nỗi cô đơn của những ngày tôi trẻ - An Trương's Blog }
=> Đó là cảm xúc của t bây giờ....hờ hững cho ngày trôi qua......Vô tình bắt gặp đoạn văn này, như nói hộ được hết nỗi lòng bây giờ. Đọc từ trên xuống dưới, rồi chợt khựng lại với 2 chữ ĐA ĐOAN..
Tự nhiên nhớ tới cậu bạn ở Vườn hồng trên skype, ngày đó, từng nói tôi là người ĐA ĐOAN. Lâu ko vào Vườn hồng, giờ trở lại hiu quạnh đến lạ....Những lúc nhởn nhơ tự kỉ đa sầu đa cảm ở đó giờ cũng trôi vào dĩ vãng.....Cái tôi ĐA ĐOAN này bây giờ lại nép mình vào góc nhỏ này, lọc cọc gõ những dòng buồn thênh, cho ngày vội qua, cho mưa xa đến, cho nước mắt rơi trong đêm, ko bik là mưa hay là nước mắt.....
Người ta hay bảo....con gái ĐA ĐOAN thì khổ :)
********
Cuộc gọi skype nhóm kết thúc trong vội vã, phân task ra mạnh ai người nấy làm.....IHRM giờ gắn kết nhau cũng chỉ bởi điểm số.....Nhớ lại những cái nhìn sắc lẹm, những thái độ soi mói, chặt chém nhau trong buổi meeting Rờ Bờ Xờ chiều nay mà buồn...Cả buổi họp đã nghe đủ :) Trở về từ buổi họp, người mệt rã ra......Tâm can muốn khóc vì ức mà ko khóc được.....BC cũng chỉ lắng nghe được vài câu, rồi đi học bài.....Tiếng cuối cùng "uh...nghe mệt mỏi quá" của tôi buông thõng kèm câu "uh bb, bạn đi học bài đi". Tôi thấy mình lạ....sao ko níu kéo, sao ko nũng nịu......Đặc quyền của con gái là nũng nịu mà?? Tôi mất đặc quyền đó từ khi nào thế nhỉ? Cũng chả biết......Những lúc người ta thương nhiều quá rồi buông, thì cũng như đang muốn nũng nịu lại tự dặn lòng như thế là đủ rồi, dừng lại và để người ta đi di......Tôi thấy mình ko giỏi chiêu trò......Hay nói cách khác, tôi sợ mình trở nên giả tạo.......
"Tôi - 1 phiên bản chưa hoàn hảo, với đầy ắp những khuyết điểm, như thế đấy :) Bạn có chấp nhận hay không tùy bạn :) " - đó là những gì t muốn nói với BC
Tôi mệt mỏi trong cuộc vờn bắt trong chính mê cung cảm xúc của mình....Là có hay là không, đến bây giờ vẫn là một dấu hỏi......Ngày trước, tôi nôn nóng muốn đi giải cho bằng được dấu hỏi đó.....Bây giờ thì không :) Tôi không quan tâm đáp án nữa :) Tôi tự hài lòng với câu trả lời của chính mình.
Câu trả lời ấy là gì ư? "Tôi sẽ vẫn coi cậu là 1 người đặc biệt hơn 1 ng bạn bình thường, và tôi muốn giữ mối quan hệ lấp lửng này. Tôi không muốn phát triển thêm và cũng ko muốn nói bất cứ gì về CG với cậu nữa. Tôi hài lòng với hiện tại :) "
Phải chăng đây là thái độ của kẻ đã cố gắng quá nhiều, giật phá xiềng xích, xoay vần trong thế giới điên loạn của mình, rồi cuối cùng kiệt sức, ngồi xụp xuống, gặm nhấm món quà của hiện tại ? :) Mỗi sự quan tâm giờ tựa hồ như giọt nước mát giữa sa mạc? Có được 1 giọt sẽ hồ hởi bấu víu, giữ trọn, nâng niu? Điều đó có đúng ko ? Ah có thể có, mà có thể không :)
Những kẻ ĐA ĐOAN là thế :)
Càng qua thời gian, tôi càng sợ Facebook.....Sợ facebook như sợ một con quái vật....Mỗi lần log in facebook, là mỗi lần cái tôi rộng mở chợt co mình lại, rút sâu vào trong cái vỏ bọc của mình.....kiềm nén tất cả......Facebook thì cứ gặng hỏi "What's on your mind?". Tôi thì cứ cười và im lặng :)
Fb giờ giống con quái vật, giống tiểu đội spy, cứ chực chờ, cứ lăm le, soi mói từng hành động của mình......Cảm giác đó - thực sự rất khiếp sợ.......Thế nên, tôi sợ lên fb và chia sẻ những cảm xúc rất thật của mình :) Tôi sợ :)
Tôi sợ nhìn vào friend list, sợ ko biết trong số đấy, bao nhiêu người thực sự quan tâm tới cảm xúc của mình, hay họ cũng chỉ lướt qua những dòng tự kỉ của mình trong chưa đầy 1 giây và lại tiếp tục lướt sau khi đã "Seen" hoặc đã in dấu chân lại trên nút like.....Comment lại càng hiếm :) Cái tôi dè dặt trên fb chắc cũng khiến họ ko muốn mở lòng ra mà chia sẻ :)
Những ngày này, mẹ cứ lo lắng nói vụ abroad......Chắc là thấy anh Phong đi nên trong nhà có chút xáo trộn, lo nghĩ cho tương lai của tôi.....Còn cái tôi vô dụng này thì lại ngồi đực ra đấy và im lặng..
Chuyện cảm xúc vu vơ kia cũng gác sang một bên, lại khoác lên cho mình vẻ ngoài mạnh mẽ, bất cần của ngày xưa.....Một cuộc sống, hay gọi vui là "cuộc sống của bê đê", tức là làm cái gì cũng ra vẻ giống con trai.....Như thế vừa được lợi là ta đây mạnh mẽ, vừa tập cho mình tính ko dựa dẫm vào ai cả......Và như thế thì cũng ko làm ai đau. Vì sao ư? Vì mình ko muốn một mối quan hệ có hạn sử dụng :) Vì mình ko muốn để lại sẹo cho người khác và cả cho mình :)
Thế nên cứ carefree như vậy, cứ như một hòn đá lăn ko phủ rêu như vậy, tôi lại thênh thang bước đi, rũ bỏ hết những cảm xúc vu vơ kia và lại bước đi :) Con tim yếu mềm một lần nữa lại được cô chủ dặn "phải kiềm nén và buông". Tội nghiệp :) Nhưng đó là điều cần thiết lúc này :)
Tập mạnh mẽ nào :) Cuộc sống còn nhiều thứ khoai lắm !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét