My photos

My photos

Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

Văn phong của ai chả phải của mình

Ngày dài mà buồn quá nhỉ...
Hôm nay mưa đêm, ngồi kí sự buồn....
Cả ngày hôm nay lết lên trường làm bài, vẫn là món cũ nhai lại - IP. Làm đến bao giờ thì xong đây? Làm đến bao giờ thì được thoát xác đây? Nhập nhụa trong đống bài vở là những lời than vãn của bà chị vừa mới thất tình, là lời hỏi tò mò của một bà chị khác về một vấn đề chưa hiểu, là vẻ hí hứng của một đứa bạn bài vở chưa tới đâu mà tối nay đi bar. Cứ làm, cứ đi như vô hồn vậy....

Về đến nhà, mẹ quan tâm lo lắng hỏi han....thấy ấm lòng....nhai cơm rệu rạo, cố pha trò vài câu cho mẹ vui, chọc ghẹo ba qua đt, đời lúc ấy RA VẺ hồng hào tươi đẹp gớm..Xong, cũng phải thú nhận với mẹ rằng, mình đương rất ngán một vài khoản trong "điều luật" ờ mé ri kền...Chắc phải tìm phương án B. Ăn xong, rửa chén, dọn dẹp, mẹ ngồi nơi góc cầu thang nheo mày trêu chọc cái khoản mình đang ngán ở trong điều luật ờ mé ri kền ấy, bảo là sau này ra quản lí người ta thì cần học chi cái thứ "học cho khùng cho mát ấy" haha, một cách ví von rất người nông dân của má tôi đấy, nhưng tôi yêu cái sự nông dân ấy vô cùng...Vừa rửa chén vừa cười hề hề, bao nhiêu mệt mỏi trong ngày chạy mất tiêu, lúc ấy, chỉ thấy bình yên trong đống bát đĩa và chậu cá cảnh, baba. Tả bí lù trong trường cứ như quẳng sang sọt rác í :)

Vác cặp và đống sách vở lên lầu, tắm táp cho sạch rồi lăn ra ngủ quay đến 11h và lồm cồm bò dậy ngồi "ăn khuya" IP tiếp - ăn riết chắc "béo bở" cả thể chất lẫn tinh thần. Ngồi lên facebook chút rồi lại buồn, quái, thằng BC hồi trước thân giờ hóa ra như người dưng nước lã, mà cũng phải, chắc dọng nó mấy trận chắc BC mất mặt quá rồi giận luôn rồi. Thôi kệ, một con điên như nó (nó = tôi = cái đứa đang viết mấy dòng này), đời có mấy lúc khi tỉnh khi say....Người ta kêu nó lập dị chắc cũng đúng phần nào. Haha buồn cười, một con nhỏ lập dị lại muốn đi làm cái nghề quảng giao quảng đại - HR. Chả bik sao này sẽ ra thể thống gì.

Facebook và lại facebook, lại thấy thiên hạ vẫn rần rần vịt vàng, vẫn rần rần yêu nhau, giận nhau đầy ra đấy. Lại nhớ chuyện bà chị thất tình lúc chiều, cũng tự hỏi "Quái, tình là gì mà sao con người ta cứ khổ đau vì tình". Điên như mình mấy ai chịu được mà yêu với chả đương, dưng lại khoái cái tình trạng carefree bây giờ. Lại nhìn sang tụi Sing, bà C vẫn ráo riết tìm cách cho tụi nó về VN, vẫn kêu mình kiếm đủ đường...ờ thì cũng muốn giúp tụi nó đấy, nhưng cứ bị lời căn dặn xưa kia ám ảnh...ôi số con rệp....Dưng sau vụ E Vờ Gờ, nhìn đời nó xám cả ra.....nôm na chỉ muốn làm người tốt kiểu retailer, tức là làm việc thiện tại chỗ, nhỏ nhỏ thôi, ko cần phải đình đám charity gì sất, nhiều khi nghe giả tạo bỏ xừ. Làm người tốt kiểu supplier giờ nghe nó khó quá...tim kiểu như phải rộng mấy  nghìn héc ta mới chứa nổi từng đấy yêu thương, xong rồi sau đấy lại đối mặt với tác dụng phụ là "quá tải tình thương" mới đau. Thôi ta về cây nhà lá vườn, ai cần canh rau ta giúp canh rau, ai cần con cá ta cho cần câu, vậy thôi. Đời nhiều giông tố quá, đâm ra e cũng có lúc sợ, muốn về ở ẩn một thời gian :)

Facebook và lại facebook, lại thấy cô bạn thân đăng status thay đổi j j đấy. Nhột ! Chính mình cũng thay đổi, chính người cũng thay đổi, thế gian mà. Ko thay đổi thì chết, mà thay đổi nhiều quá thì đôi khi nhìn lại nghe giật mình thon thót....Dạo này chả tâm sự nhiều được nữa, căn bản là thằng nào cũng bận như chong chóng, xoay tít mù, mà căn bản nữa là con điên này cũng ko bik phải kể mảng nào trong bức tranh quá nhiều mảnh ghép. Mà lại sợ cái câu "Tình bạn kết thúc khi con người ta ngừng chia sẻ". Uh bik là vậy, nhưng lúc này lại muốn một khoảng không tĩnh lặng, ngưng liên lạc một thời gian, vì nhiều lý do :) Facebook và lại facebook, lại thấy "thầy" comment...một cách vô tình hay hữu ý, rất giống cách ngày xưa Mrbean Qng comment, dưng phát ngán cái kiểu che đậy một mối quan hệ bằng một bức bình phong hoàn hảo nào đó...Ngán quá ngán.....Biết cái lối nghĩ này là sặc mùi chủ quan chứ chả khách quan gì ráo trọi...nhưng mà vẫn cố chấp muốn nghĩ thế.....Đời cưỡi ngựa xem hoa, hoa thì nhiều chốn, níu giữ bao giờ? "Thầy" - sẽ tạm gác lại, nhưng chưa phải là hết, cho tới khi con điên này "tin" được. Thôi em xin lỗi "thầy" - chắc em phải tạm thời liệt kê "Thầy" vào danh sách thuốc dị ứng tạm thời của em vậy....Biết là sẽ sứt mẻ một vài thứ em vô cùng trân quý, nhưng dân gian có câu "phòng bệnh hơn chữa bệnh" ạ. Nên xin phép cho em phòng trước ạ :)

Buồn tình, lại chui vào skype, gõ đôi dòng offline cho Cún Lala....nàng hư quá....sao chẳng chịu online j hết...tớ chờ nàng về, mà chả thấy đâu....đôi ba ngày buồn tình lại vào offline skype thủ thỉ như con điên ấy....Sau này nàng khỏe, phải mở offline đọc cho hết, mở blog ra mà đọc cho hết nghen chưa? Haizz....Tiếng thở dài buông thõng không gian im lìm....

Buồn đủ rồi lại lê la về góc nhỏ này, ngồi nhâm nhi trà mà uống, chết chưa, trà đắng nghét hèn gì nãy giờ viết văn phong của ai chứ chả phải của mình hề hề. Trà đắng quá đâm ra con người ta tỉnh, mà tỉnh rồi thì phải làm bài IP tiếp thôi. Thuốc tăng cân của mình đây mà :)

Thế giới ngủ ngon !

PS: ah nghe bản này trước khi đi ngủ nhé, con điên tình cờ phát hiện ra và cảm thấy rất thích vì nó đúng chất điên của con điên bây giờ :))) Với cả có Lindsey Stirling đệm violin này, video hình ảnh lại hay - thế nên thích :) Trích một số lyrics mà con điên thích luôn này:

Somebody make me feel alive and shatter me
Tired mechanical heart beat till songs disappear
Somebody shine a light, I am frozen by the fear in me

https://www.youtube.com/watch?v=49tpIMDy9BE

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét