Thứ 6 - ngày 9/5/2014
Đêm hôm qua mệt rã rời và nhức đầu nên mình đã lăn quay ra ngủ lúc 7pm, ngủ một mạch đến tận 3am, khi mẹ lên phòng chỉnh lại gối nằm nói sao con nằm ngủ gì kì vậy...Lúc đó tự nhiên tỉnh luôn, chắc là do ngủ đủ 8 tiếng rồi nên mắt mở thao láo....
Ngồi dậy, mới chợt nhớ ra giấc mơ vừa nãy của mình...lại về cô bạn thân 8 năm...Tự thấy lạ vì sao mình lại có giấc mơ đấy? Mình mơ thấy bà nội của L là một nghệ nhân đàn bầu đàn cò gì cũng biết chơi, do tuổi cao sức yếu nên ít biểu diễn trên sân khấu. Lần đó, là cả gia đình L hộ tống bà đi diễn tái ngộ sân khấu. Vẫn dáng người cao cao, gầy gầy, bà được dìu lên sân khấu, rồi người nhà L cứ đứng ở dưới chuyền đàn bầu với đàn cò lên cho bà biểu diễn hết tiết mục này đến tiết mục khác. Biểu diễn xong, cả nhà lại dìu bà xuống rồi cùng nhau ra về hạnh phúc....Rồi chuyển sang một cảnh ko mấy liên quan, chắc là dính tới "thầy" (2), thấy L và mình xa vời vợi (1) và chẳng kể cho nhau nghe chuyện hàng ngày nữa. Xong hôm đấy L đi chơi với "bạn" xong được cõng về đi tòng teng, mình vô tình nhìn thấy. Xong tức quá, giấc mơ tắt cái bụp !
Mình sẽ chú thích thêm một ít về (1). Nguyên nhân của sự xa vời vợi, là điều mình vẫn sợ khi đi du học, và cũng vô tình đọc được bài viết của một anh cựu du học sinh Mỹ - Hoài Chung TP trên Facebook. Mạn phép paste vào đây thay cho những trăn trở của mình:
"
Quay ngược 5 năm trước sau khi tốt nghiệp Đại Học Mỹ, tôi đã không về
thăm nhà trước khi đi làm vì sợ vướng visa. 2 năm sau mới về, em trai
từ 12 lên 14 tuổi, chỉ đứng nhìn từ xa chứ không chạy như phi tiêu đến
ôm chầm như lúc trước. Mẹ chuẩn bị về hưu, đôi mắt ngả màu trắng xám của
trời đông. Ba đầu tóc hói bạc như bông tuyết phủ đầu mùa. Cuộc sống
tiếp diễn như vậy đó. Và chỉ ước gì mình được ở bên họ khi họ đang già
đi. Rồi đến một ngày bản thân tôi cũng chợt nhận ra mình mất hẳn cái má
lúm đồng tiền và những câu đùa cợt vô vị mà đáng yêu.
Như lời của một cậu em du học sinh rất thân thương của tôi, “Bạn
biết không, một trong những nỗi sợ của mình, và của nhiều bạn du học
sinh, là sợ cuộc sống vẫn tiếp diễn ở nơi khác. Khi bạn lên máy bay bay
đi du học, thì cuộc sống ở Sài Gòn không dừng lại. Đồng hồ GMT+7 không
dừng lại. Người thân của bạn, bạn bè của bạn, nhịp sống những góc phố
bạn vẫn thương yêu, họ không dừng lại. Họ sống tiếp. Họ thay đổi. Họ đi
qua những kỉ niệm, những kí ức, những câu chuyện mới mà không có bạn. Họ
không chờ bạn.”
Đó. Đó chính là lý do vì sao du học
sinh về nước. Để có sự hiện diện của mình trong những nhịp sống của phố
phường. Để cùng thay đổi với và chứng kiến sự thay đổi hằng ngày hằng
giờ của người thân bè bạn. Và để quê hương không chờ, mà nhận được ngay một trái tim còn tràn căng sức sống. "
Đó là vì mình sợ khi đi xa rồi, những thay đổi ở nơi quê hương mình ko còn bắt kịp nữa, mình đã bị gạt qua bên lề, ở một múi giờ khác, ở một nền văn hóa khác....Những người thân yêu của mình cứ thay đổi mà ko có mình bên cạnh, để khi trở về tự nhiên sao thấy xa lạ quá. Cuộc sống mà, đôi khi ta không có quyền để lựa chọn..nhưng vẫn cứ sợ.
Mấy hôm rồi, mình chợt nhận ra một thứ...Có lẽ, cuộc đời của mình đã dành hết 8-10 năm cho một giấc mơ rất ám ảnh: STUDY ABROAD (SA). Nói cách khác, có lẽ từ lúc anh Liêm bước chân sang Mỹ, năm đó là năm 2006. Giac mơ ấy đã nảy mầm trong mình, nhưng lúc ấy nó chưa quá lớn để nhận ra. Dữ dội nhất có lẽ là năm 2008-2009, khi sắp chuyển mình sang một trang mới. Chọn học cấp 3 ở đây hay abroad. Lúc ấy giằng xé còn kinh khủng hơn bây giờ. Đã có lần dám cả gan một mình đi công chứng học bạ để nộp sang cho trường Taylor college bên đó và nhận học bổng 20% nhưng rồi giấc mơ đành gác lại. Cứ thế lần lừa mãi đến bây giờ. Hồi đó đã từng nghĩ thảm rằng có khi nào mãi đến Master mình mới đi được ko? Hóa ra là thật...Dự kiến là 2016 tới sẽ tròn 10 năm giấc mơ được hình thành - Tôi sẽ làm gì với nó đây? Cho giấc mơ một cái deadline để nó biến thành GOAL, hay lại để nó tiếp tục là giấc mơ?
Ngẫm lại trong 8 năm vừa rồi, mục đích của mình khi học hay tham gia hoạt động gì, đều nghĩ đến vì SA trước tiên - lúc nào cũng vậy. Nó thường trực đến nỗi mình xem nó như điều hiển nhiên phải tồn tại, mà ko nhận thức được tầm quan trọng của nó. Mãi cho đến hôm nay, ngồi nhìn lại, ngẫm lại LÝ DO TẠI SAO MÌNH MUỐN XIN HB. Mới chợt nhận ra - 8 năm qua trong thâm tâm đã luôn cố gắng vì SA, làm cái gì cũng nghĩ đến SA đầu tiên. 8 năm quá nhiều nỗ lực cho một giấc mơ chưa trọn vẹn, 8 năm đã hi sinh khá nhiều thứ như những cuộc vui ăn chơi đàn đúm, những thứ tình cảm mới nhen nhóm - Dẹp hết, chỉ để chuyên tâm cho SA. Và từ đó, mình càng có lý do hơn để nỗ lực xin hb cho kì master này. Vì mình đã bỏ rất nhiều thứ để phấn đấu vì SA, thì bây giờ gần đến đích rồi mình sẽ ko bỏ. Đơn giản là vậy!
Nói về số (2) nhé, ôi lại "thầy", mình tạm gọi là Th đi. Th làm cho em bị ám ảnh đến khủng khiếp, về một mối nguy cơ đe dọa tiềm tàng nào đó mà e chỉ có thể hình dung chứ ko ngăn chặn được. Dẫu biết đây là lần đầu tiên cô bạn của em rung rinh trước một ai đó, và nếu e ngăn chặn thì e sẽ bị cho là quá can thiệp vào cuộc sống riêng tư của bạn, cũng như có khả năng làm thời gian b ở lại KC lâu hơn. Nhưng em vẫn ko an tâm với cách Th tiếp cận bạn em kiểu nửa nạc nửa mỡ như thế, lâu dần thành nỗi ám ảnh. E cũng ko bik e sẽ làm gì tiếp theo, nhưng ám ảnh thì chắc là sẽ còn dài dài đó Th ạ !
Haiz, gác chuyện giấc mơ sang một bên, lại nhớ đến chuyện rình rang Facebook bữa giờ. Chuyện thằng TQ hung hăng đòi kéo lưỡi bò sang gần hết biển của VN mình, chuyện nó ỷ bự hiếp nhỏ, phun vòi rồng rồi đâm thủng tàu VN mình. Phản ứng đầu tiên khi đọc là nghe tức nghẹn họng, muốn đấm cho nó một phát, miệng thì chửi tụi bây đi chết hết đi. Nhưng sau phản ứng đó, đọc được bài của một số người có tầm ảnh hưởng như thầy Đỗ Kiên Trung của ĐH Kinh tế, của anh Giang Phạm, thì mình đã bình tĩnh hơn. Mình tóm tắt vài ý họ nêu ra để các bạn trẻ cùng ngẫm nhé:
- Chiến tranh là thứ ko ai muốn, VN mình mới hòa bình cách đây ko lâu, nên chả ai muốn chiến tranh nữa. Người ta chỉ cầm súng khi ko còn lựa chọn nào khác
- TQ thực ra đang dùng cách gây hấn ở biển Đông này để giảm bớt sự nhiễu loạn trong nước, khi mà trong nước bây giờ có quá nhiều bất ổn và chia rẽ, vấn nạn ô nhiễm môi trường lại đang lên cao. Trò gây hấn này là để chuyển hướng truyền thông thôi
- Là người trẻ, khi Tổ quốc cần ta có. Nhưng hãy yêu nước với một trái tim nóng và một cái đầu lạnh. Khi nào mũi khoan chưa chạm xuống thềm lục địa thì khi đó mình chưa được giơ vũ khí quân sự ra đánh, nếu ko TQ sẽ có cái cớ để tung ngòi chiến tranh chiếm phần lớn biển Đông. Vì thế đừng nóng vội để tránh mắc cái bẫy do TQ tạo ra.
Mỗi khi có vấn đề chính trị thế này, mình lại muốn chửi mình ghê. Vì sao ư? Vì kiến thức lịch sự, địa lý và tầm hiểu biết về tình hình chính trị thế giới của mình rởm quá. Muốn viết một bài review đàng hoàng cho giống người ta mà ko viết được vì có biết cái gì đâu mà viết. Tự nhủ bản thân phải đa dạng hóa các loại sách đọc hơn để nâng cao hiểu biết bản thân chứ đừng gói gọn trong mấy thể loại du lịch và self-developed nữa.
Chuyện vĩ mô là thế, giờ ta về chuyện vi mô nhỉ?
Hôm nay, thứ 6 - ngày 9/5 - Mommy nhà ta đi học Yoga bên quận Phú Nhuận buổi đầu tiên. Mommy khá là háo hức, sắm đồ đi tập, giày thể thao đã đủ, cũng chuẩn bị tâm lý là đi học sẽ rất xa và rất cực, nhưng may là chỉ có học 1 buổi/tuần nên thôi thế cũng đỡ.
Mừng vì Mommy đã tìm ra được một thứ khác để đam mê và quyết tâm ngoài chuyện housework mỗi ngày. Mừng vì sau này con có đi du học, Mommy cũng đã có thứ để bận rộn chứ ko ngồi đó mà rãnh rỗi nhớ con, lo cho con quá nhiều.
Hôm nay con đi học về, Mommy tí tởn khoe là ở nhà với Linh nhà, được Ln chỉ làm rau câu giờ Mommy biết làm rau câu rồi. Sau đấy thì làm sinh tố bơ, rồi Mommy với Ln đắp mặt nạ dưỡng da. Mình tủm tỉm cười, trong lòng có chút ganh tị, mà thôi kệ, có người bầu bạn với Mommy như thế cũng đỡ, chứ mình đi học suốt cả ngày, bài vở bận xoắn cả lên, chả có thời gian mà chơi với Mommy như thế.
Hi vọng Yoga sẽ là người bạn mới, để Mommy có thứ khác để bận rộn ngoài housework
Cũng hôm nay, ba sẽ xuống. Phew mừng quá, ba xuống thì cái vòi nước bị hư trong nhà tắm giờ được sửa rồi, bữa giờ cứ đánh răng bằng ca nước, rồi tắm xô. Coi như giai đoạn luyện tập chịu khổ vì ko có vòi nước sắp qua rồi...Cố lên!
Thôi đi học bài, giờ bước vào giai đoạn ôn thi rồi !
phải chi t cũng mơ thấy bà nội... (:
Trả lờiXóaHạnh àh...dù bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, cũng k chen vào t với b được, k thể thay thế KC trong lòng t được...bây giờ là vậy, tương lai cũng sẽ như vậy. t hứa đó, t hứa thì t sẽ nhớ, và t sẽ nỗ lực vì lời hứa đó. b đừng bận tâm về chuyện đó nữa, được k :) .
Nỗi sợ sẽ khiến mọi chuyện đi theo chiều hướng k tốt đâu, phải lạc quan lên, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Chúng ta quyết định số phận của bản thân, đừng để nỗi lo âu kéo chúng ta đi
nhắc đến chuyện thế sự, mỗi lần nhắc đến vấn đề này, t cũng tự ti kinh khủng, tự cảm thấy trong đầu mình tồn tại một lỗ hổng chà bá, rồi t lại suy nghĩ sâu xa, lỡ sau này mà có con, nó thắc mắc này thắc mắc nọ, biết giải đáp sao đây trời T_T
nghe b chắc đến yoga, chuyện mẹ b đi tập yoga, mừng cho mẹ b ghê, t cũng muốn mẹ t tập yoga cho khoẻ, nhưng ở đây thì k có cơ hội rồi :)