Bạn hãy mở link này lên rồi hẵng đọc bài của tôi nhé....
Ah uhm chào....sự trở lại ko hoàn hảo...trên blog....lòng thấy đắng và trôi man mác, đầy những khoảng trống trong tâm hồn :)
Vài ngày trước, cô bạn Cún của tôi đã đủ khỏe để có thể liên lạc lại, dù phải nhờ người đánh hộ...Lúc nhìn trong hòm mail báo có comment của cún lala mà tôi mừng suýt ngất, ko tin nổi vào mắt mình, có ngày như thế sao? Vậy là bao tháng qua tôi để lại tin nhắn trên skype cho Cún là ko vô vọng rồi - vẫn có hi vọng !!!!! Thì ra tôi đã làm một việc ko vô vọng rồi !!!!!!! Gần như nghẹt thở lúc đó....chả biết nói gì, cứ thế nhìn trân trân vào màn hình, đọc mấy dòng nàng ấy nhắn mà đờ người ra......Cún - cậu đã khỏe lại rồi phải ko? Mừng quá tôi chạy báo tin cho Tím - cũng là người bạn chơi chung với Cún và tôi. Tím lật đật bảo tôi xin Cún ngay contact của nàng ấy ở ngoài đời để liên lạc....có lẽ tụi tôi - đều sợ phải chờ trong vô vọng.....Muốn được một lần gặp mặt trực tiếp, được ngắm nụ cười trong veo của cô bạn tôi, được nắm tay cô gái lúc nào cũng nhe răng cười dù trong lòng đang nhiều đổ vỡ ấy....Đôi lúc, tôi ghét cái nụ cười của cô gái ấy là vậy...cứ bảo là ổn, mà thực ra trong lòng nàng ấy đang chông chênh đến cùng cực.....Tin nhắn gửi đi đã ko có hồi đáp...tôi lại chờ trong hi vọng....rồi tình cờ thấy blog Cún có đăng bài mới - là bài của chị Cún viết....Tôi lặng người.....cô gái của tôi lại lên bàn phẫu thuật nữa - nhưng đây là lần phẫu thuật cuối cùng....Tôi im, nghe mắt mình tự nhiên nhòe đi vô lý......lại khóc...cứ nghĩ tới cô gái này là khóc chẳng rõ lý do.....cảm giác sợ một người thân yêu nào của mình vụt biến mất khỏi cuộc đời mình.....nghe như cổ họng nghẹn đắng...người co rúm lại vì sợ...Chắc cũng như cảm giác ngày em tôi rời xa tôi đi vậy...Tất cả chỉ còn là vệt mờ trong kí ức...Rồi từ đó thành bơ vơ trong cái góc hoang hoải của chính mình. Bạn tri kỉ tìm được nhau khó lắm - mà tìm được rồi thì nhất quyết phải giữ cho chặt, phải bên nhau, ko được rời xa.....Có lần tôi bật khóc ngon lành vì mấy dòng tin nhắn của Cún, vẫn là cái câu "tớ vẫn ổn" mà sao nghe như kim đâm....bik là lúc đó nàng ấy đang phải chịu nhiều đau đớn lắm...sắp từ bỏ rồi...Vẫn động viên nàng ấy cố lên....mà sao tự thấy mấy lời mình thốt ra lúc đó sao vô nghĩa quá.....ko bik làm gì ngoài an ủi.....thấy mình vô dụng.......Đêm đó đã viết thế này, vừa viết vừa khóc......"Bạn đã đến, đã làm bạn của mình rồi, thì bạn ko được đi, phải ở đây chơi với mình...Nhân gian này rộng lắm, tìm được tri kỉ có mấy ai"
Vào blog nàng ấy tính đọc những bài post của nàng ấy trong năm 2013 mà thực sự ko dám.......vì sợ lại khóc lần nữa.....Hôm nay cậu lên bàn phẫu thuật - tớ sẽ cầu nguyện cho cậu, Cún à...tớ tin là mọi thứ sẽ ổn...Giong như tớ đã tin trong suốt khoảng thời gian vừa qua, vẫn gửi tin nhắn cho cậu trên skype, vẫn trò chuyện với cậu như hàng ngày....Lúc cậu để lại offline cho tớ, tớ đã ko thể tin nổi.....lúc đó tớ đã muốn chạy lại lắc mạnh từng người mà hỏi "CÓ TIN VÀO MAGIC KHÔNG???" - rồi tớ sẽ hét lên, hét thật to "CÓ ĐÓ, CÓ THIỆT ĐÓ, CỨ TIN ĐI, RỒI MAGIC SẼ XUẤT HIỆN, QUAN TRỌNG LÀ NIỀM TIN CỦA BẠN CÓ ĐỦ MẠNH LIỆT KHÔNG, BẠN CÓ VẬN DỤNG TOÀN BỘ CON TIM VÀ KHỐI ÓC MÀ TIN, MÀ CẦU NGUYỆN KHÔNG. MAGIC THỰC SỰ TỒN TẠI ĐÓ !!!!!!"
Cún ơi, lần này tớ cũng muốn tin là MAGIC sẽ tồn tại, tớ đã không quên nghĩ về cậu trong suốt thời gian qua, tớ sẽ cầu nguyện rằng cậu vẫn ổn, rằng đâu đó trong cuộc sống của tớ, cậu vẫn tồn tại, biết không???
********************
Cuộc sống của tôi - dạo này nhiều khoảng trống.....Tôi chỉ cảm thấy mình trống vắng, chứ ko nhận ra được điều đó là gì cho đến khi đưa những bức hình mình chụp phong cảnh cho Linh nhà xem và Linh nhà nhận xét một câu làm t giật mình "Nếu mà nói về nhiếp ảnh gia thì bà có khiếu đó, bà có gu thẩm mĩ, bik chọn nhiều góc chụp lạ và độc, nhưng sao nhìn vô mấy bức ảnh của bà vẫn cảm thấy nó thiếu sức sống sao ah, nghe buồn buồn với lại nghe trống trống. Bà có khả năng, cái bà thiếu là góc chụp và cái hồn của bức ảnh"
2 chữ TRỐNG TRỐNG vang lên làm t như chợt tỉnh giấc.......Thì ra cái cảm giác t vẫn đang hàng ngày đối diện, hàng ngày chung sống có tên là những KHOẢNG TRỐNG. Trống trong tâm hồn....Trống hoác, vì chả biết mình phải làm gì tiếp theo cả....Vẫn là câu chuyện du học, vẫn là câu chuyện đi/ở. Vẫn là câu chuyện mình sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp....Vẫn là nỗi sợ co rúm người thường trực khi nghĩ tới cảnh một mình nơi đất khách quê người.....Những trăn trở vốn đã thành quen, thành cũ rích mà vẫn không sao giải quyết nổi. Nói nôm na, là bây giờ có quá nhiều KHOẢNG TRỐNG vì đang thấy quá ĐẦY - đầy về problems phải đối mặt, gia đình, mong ước xã hội, bản thân muốn gì, ngành nghề, cuộc sống nước ngoài. Tất cả gộp lại thành nhiều mảng màu hỗn tạp, pha lẫn và đến lúc tôi mệt nhoài thì ngồi thẫn ra đấy và ngắm nhìn, ko buồn tay tách bạch ra nữa, ngồi thẫn ra đấy với những KHOẢNG TRỐNG
Đôi lúc buồn, cảm thấy bất lực, luôn tự dặn lòng "Tại sao đang ở Sài Gòn, mảnh đất của cơ hội, nơi mình đã khao khát xuống được từ hồi ở Tây Ninh để có thể thỏa chí làm những điều bản thân mong ước, đạt đến ước mơ abroad. Rồi cuối cùng giờ lại ngồi đây than thở trách móc, ko bik vùng lên mà đi tìm cơ hội cho chính mình, tại sao vậy??" Tuki là thứ cần có trong mỗi quá trình khi mình quyết định làm gì đó, và tự xốc bản thân dậy cũgn là thứ bắt buộc phải song hành sau mỗi lần tuki...Cuộc đời này, có quá ít thời gian cho những suy nghĩ tiêu cực......Phải ráng tự động viên mình mà bước tiếp vậy....Vẫn nghĩ mãi về cái câu phán trong lần bói toán trên mạng "Một chuyến đi xa - miễn cưỡng, nhưng lại giải quyết tốt đẹp hết mọi thứ" - liệu có phải?.......
Thôi post vài tấm hình tôi chụp hôm về quê nhé, chắc sẽ đặt tên là KHOẢNG TRỐNG TRONG TÔI
Ngủ ngoan !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét