Nói sao nhỉ? Sau những ngày u tối, quăng mình trong phòng nằm bế tắc, lẩn quẩn, giờ thì bắt đầu sáng ra hơn tí rồi....Tự nhiên bế tắc, u tối quá rồi đâm ra sáng hay sao ấy nhỉ?
Hôm nay lúc chiều đang quằn quại trong phòng, ko bik phải làm sao với đống gờ mát, với đống ờ mé ri kền, với đống thất vọng về NPO tại Việt Nam, về sự phản bội và lòng tin bla bla. TỰ NHIÊN BỪNG SÁNG - TẠI SAO VẬY? TẠI SAO GIỜ LẠI NẰM ĐÂY THẤT VỌNG? MÌNH ĐANG Ở TP HCM MÀ - MẢNH ĐẤT CỦA CƠ HỘI MÀ, SAO LẠI NẰM ĐÂY THẤT VỌNG?
Bao giờ cũng vậy, lúc gần chạm đáy thất vọng thì cái suy nghĩ TẠI SAO MÌNH ĐANG Ở TP HCM MÀ LẠI NẰM ĐÂY THẤT VỌNG, TRONG KHI NGÀY XƯA Ở TÂY NINH, ĐÃ KHAO KHÁT ĐƯỢC XUỐNG ĐÂY ĐỂ MÀ VẪY VÙNG, ĐỂ BIẾN GIẤC MƠ THÀNH SỰ THẬT MÀ?
Và thế là lại đừng lên, đi tìm cho mình một lối thoát. Lối thoát có nhiều nghĩa, là đi tâm sự với một người nào đó để lòng vơi bớt ưu tư, là đi nói chuyện với một ai đó để biết đâu lại tìm ra một lối đi, là đi hỏi han người này người kia, là tự xốc mình dậy để đi tìm cơ hội.
Bik sao ko? Ngày xưa lúc ở quê đã phải đau đáu biết bao nhiêu vì ko tìm đâu ra cơ hội tình nguyện, ko tìm đâu ra cơ hội học tiếng anh, nói chuyện với người bản xứ, ko tìm đâu ra cơ hội tiếp cận HB. Tất cả, đều ko có. Thế nên mới ước ao là xuống thành phố để đi tìm cơ hội cho chính mình, giờ đã xuống đây rồi, cớ sao lại dậm chân tại chỗ, lại đứng đó mà nhìn đời sầu não buồn phiền tiếp ?
ĐỨNG DẬY THÔI !
Bik sao ko? Rồi tự nhiên mình ngộ ra thế này....Cả cuộc đời học sinh của mình, từ lúc nhen nhóm ước mơ đó, đã phải chiến đấu khổ cực, cày ngày cày đêm vì 2 chữ HB. Đã xông pha tham gia hết hoạt động này tới hoạt động kia cốt để làm đẹp bảng xin hb sau này. Thậm chí bỏ hết mọi thú vui, bỏ hết mọi tình cảm có thể nhen nhóm, bỏ hết mọi kỉ niệm có thể có với bạn bè chỉ vì học để lấy điểm cao abroad, và vì lo sợ có ngày mình sẽ abroad, bây giờ có nhiều kỉ niệm làm gì. Cấp 2 tính cấp 3 đi. Lên cấp 3 lại tính ĐH đi. Lên ĐH lại tính Master đi. Tính hoài tính miết mà vẫn chưa đạt được...Phần vì gia đình bảo bọc, phần vì bản thân thực sự chưa dám đương đầu với thử thách, cứ gần tới hạn mức chịu đựng là buông....Để rồi suốt cuộc đời đi học từ cấp 2 đến ĐH luôn là những chuỗi ngày cày và cày, mục đích là để được HB, nhưng chưa bao giờ thực sự CHẠM tới nó....
Lần này cũng vậy...Master đã bắt đầu khơi nguồn, vào giai đoạn chuẩn bị...Bố mẹ vẫn ko cho xin HB, trong khi bản thân lại tha thiết muốn một lần chứng tỏ mình có đủ khả năng, chứng tỏ bao công sức cày cuốc của mình cũng có ngày đơm hoa kết trái...Thế nên..đã đi đến một quyết định
Quyết định gì?
MASTER PHẢI ĐI BẰNG ĐƯỜNG HB - KO ĐI BẰNG ĐƯỜNG BA MẸ HỖ TRỢ
Đủ rồi, đủ dựa dẫm rồi, Master phải lấy được HB. Đây là hạn cuối cho giấc mơ từ thời cấp 2. Hạn cuối mà tuổi trẻ ko làm sẽ hối hận cả đời vì quá nhu nhược
Và khi xác định sẽ chọn A GOAL IS A DREAM WITH A DEADLINE, thì xác định sẽ lao mình vào lửa, làm cho đến cùng kiệt thì thôi, làm cho đến khi nào phải cầm được HB trong tay mà đi, đạp lên dư luận mà đi, ko nghèo hèn, ko bị thời gian dí chạy mà quyết định vội vã nữa. Quyết định rồi đó !
Dù là vừa đi làm vừa học, dù là vừa đi làm vừa ôn GMAT, dù là vừa đi học trong trường vừa học tiếng Nhật cũng nhất thiết phải làm cho bằng được !
HẠN CUỐI CỦA GIẤC MƠ: 16/8/2017
Bắt đầu thôi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét