Đọc những dòng anh nghĩ về tôi, tôi chỉ cười nhạt, chắc là do tôi giấu mình quá kĩ, đến nối có nhiều người chỉ nhìn bề ngoài của tôi, một bề ngoài chăm chăm đi hoạt động ngoại khóa, thiện nguyện chỉ vì ham vui. Cười buồn, nhưng thôi không biện minh, không lí lẽ. Tôi thích chứng minh những gì mình thực sự tâm huyết bằng hành động hơn là lời nói
Đối với anh, tôi vẫn chỉ là một đứa tâm trạng, ko kiềm chế cảm xúc và có phần cứng đầu - lại cười :) Một người không thực sự đi vào sâu bên trong sẽ không thể hiểu được ngọn nguồn hành động của tôi. Mà anh này, phần lớn tôi tâm trạng trong một khoảng thời gian ấy là vì anh đấy. Nhưng thôi, chút say nắng ấy giờ theo gió trôi đi đâu mất rồi, tôi cũng chẳng biết nó ở nơi nao. Lời cuối tôi gửi cho anh qua confession chỉ khuyên anh nên cố gắng mở lòng ra đừng khư khư ôm nỗi buồn một mình. Còn lại cuộc đời anh thì anh hãy tự lo liệu lấy. Tôi nhận ra sau khoảng thời gian làm người tình nguyện lặng thầm đi bên anh, tôi vẫn chỉ là cái bóng mờ nhạt, vẫn là cô bé khó hiểu với những status kì lạ, và quan trọng là cách nói chuyện giữa chúng tôi vẫn có sự mắc míu gì đó không thể gỡ được. Chưa thể tiến đến làm một người bạn tâm giao thì sao tôi còn dám nghĩ xa hơn ? Cũng tiếc cho một người mình đã đánh giá cao là khá tâm lý, có thể trò chuyện cùng, vậy mà giờ hóa xa vời vợi, lại còn móc câu mình. Cười thôi, đời mà, có người này phải có người kia....Tôi biết bây giờ sự thân thiện anh có với tôi là đang nhắm đến cert chứ chẳng có mục đích nào khác, tôi cũng im lặng, để anh tự nhận ra phần tối trong bản thân mình khi cư xử như vậy. Tôi học cách biết gật đầu và lắc đầu đúng lúc hơn. Còn anh...hãy cứ ôm mãi hoài niệm và vô vàn những thứ khó đoán khác mà một người như tôi không thể bước vào, và lỡ có biết được một phần bí mật ấy rồi thì sẽ bị ngăn tường không cho leo vào nữa :)
Thôi chào nhé, sống tốt ! Dần dần tôi nhận ra tôi đang đi qua những ngày cuối của cơn bão thật bình yên . Bão lòng sắp thôi xáo động rồi :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét