Không là lung linh (MTĐB T2 - 3/3/2013) | ||||
Trên Facebook, hình ảnh nào sẽ nhận được “like” nhiều nhất?
Xin
thưa đó là ảnh bạn chụp lại khi đi đến một xứ sở xa xôi nào đó. Được đi
nhiều, đi xa, khám phá những miền đất lạ, đó dường như luôn là mơ ước,
là khát khao không ngừng nghỉ của tuổi trẻ. Tuy nhiên, thực tế phía sau
không phải lúc nào cũng lung linh như thế.
MÙA THU KHÔNG HÁT CÂU TÌNH CA
Nước Nhật, tháng 8 -12/2012. Mùa thu nước Nhật có
đẹp không? Đẹp đến độ ngẩn ngơ thơ thẩn vì đủ sắc lá miên man giăng
giăng khắp rừng khắp núi. Nhưng mùa thu cũng có nghĩa là lạnh, là mưa,
là âm u suốt cả ngày. Chạy xe đạp mà tay đứa nào cũng cóng lại như băng,
áo mặc 4,5 lớp vẫn ướt không chừa chỗ nào, giày lúc nào cũng lép nhép
nước. Và mọi chuyện càng trở nên thử thách hơn khi chúng tôi ở ngoài
trời suốt cả ngày để tình nguyện dọn dẹp khu vực vẫn còn bề bộn do bị
sóng thần đánh vào năm 2011. Gió ù ù trên cánh đồng, sóng biển đánh ì ầm
và tất cả vẫn chăm chỉ đẩy xe cút kít, dọn dẹp, nhặt nhạnh tất cả mọi
thứ tàn tích còn lại. Gỡ găng tay sờ lên má đứa nào cũng thấy lạnh ơi là
lạnh, nói đến đâu khói (hơi lạnh) bay ra đến đấy. Vất vả, lạnh lẽo là
thế, nhưng nếu được quay lại, được chọn lựa, tôi sẽ vẫn chọn mùa thu
nước Nhật khắc nghiệt vì thời gian ấy đã dạy cho chúng tôi cách sống
kiên cường, sống mạnh mẽ đến vô cùng, điều mà nếu chỉ đi ngang qua, nhìn
lá vàng lá đỏ rơi rơi cho vui, chúng tôi sẽ không bao giờ có được.
“SÔI KINH NẤU SỬ” CÙNG… IPAD
Tháng 6/2011, ngày đầu tiên đến trường Notre Dame
(Indiana, Hoa Kỳ), mỗi đứa chúng tôi được phát một cái iPad. E hèm, lúc
đầu dĩ nhiên đứa nào cũng khoái, chơi chém trái cây, bắn chim, xem phim
trên iPad. Nhưng thực tế là, hầu hết thời gian chúng tôi sử dụng iPad
là để chiến đấu với khối lượng bài tập khổng lồ trên lớp. Cứ một tuần,
chúng tôi phải thuyết trình trước lớp và viết một bài luận, sau đó sẽ
được thầy cô và các bạn nhận xét từng chi tiết một để tự hoàn thiện.
Việc phê bình này cực kì thẳng thắn và khắc nghiệt, thậm chí còn quay
lại video để phân tích nên tất nhiên, không đứa nào muốn mình lên đoạn
đầu đài cả. Thế là, cứ gần đến ngày thi, cả kí túc xá đều cầm iPad đi
tới đi lui tụng bài. Cao điểm cuối kì, mới 4 giờ sáng, phòng đứa nào
cũng đã sáng đèn, đứa học phát âm, đứa ngồi sửa lỗi chính tả. Chiều
chiều thì mỗi đứa một góc vườn, tập nói cả trăm lần bài thuyết trình.
Chúng tôi thậm chí còn sang phòng lẫn nhau để nói thử cho bạn bè “ném
đá” trước. Căng thẳng và chán ghét cái máy là thế nhưng khi phải trả lại
cho trường, đứa nào cũng buồn. Dù gì nó cũng đã là bạn đồng hành cùng
mình trong suốt cả một thời “tung hoành”, học hành đầy áp lực và chăm
chỉ thế kia mà.
ĐẠI SỨ VĂN HÓA, KHÔNG DỄ!
Đi học ở nước ngoài, nếu lỡ lọt vào một tập thể
chỉ có mình bạn là người Việt Nam, chắc chắn bạn sẽ là hình mẫu “người
Việt Nam” trong mắt tất cả bạn bè quốc tế. Nếu bạn đi trễ, bạn ăn uống
kén chọn…, họ sẽ tự suy ra là cả nước Việt Nam như thế nên phải rất cẩn
thận trong mọi cách hành xử, lời ăn tiếng nói. Ấy là chưa kể khi bạn
phải rất khéo léo trả lời các câu hỏi khá nhạy cảm của các bạn ấy về
chính trị, tình hình kinh tế, xã hội tại Việt Nam sao cho không mất lòng
họ mà vẫn giữ được vị thế của nước mình. Nhưng làm sao không tránh khỏi
những lúc mâu thuẫn văn hóa trong một môi trường quá đa dạng như thế,
nhất là khi bạn lại ăn cùng, ngủ cùng trong một nhà với các bạn ấy. Đã
có không ít lần tranh cãi gay gắt đến mức tôi phải uống nước liên tục
cho hạ hỏa hoặc mở cửa bước ra ngoài tự nói vài câu tiếng Việt, đá bàn
đá ghế đôi chút rồi mới có thể tiếp tục làm việc với cả nhóm. Nhưng bù
lại, cũng có những niềm vui rất vô giá như khi mặc áo dài, ai cũng trầm
trồ thích thú và đòi chụp hình chung với mình, khi ngày cuối sắp về, các
bạn đến bắt tay và nói: “Tôi nghĩ người Việt Nam rất tốt bụng và dễ
thương!”… Có đi rồi mới thấy lòng tự hào dân tộc, tình yêu đất nước của
mình đã lớn lên đến chừng nào!
Những chuyến đi không bao giờ là lung linh,
đẹp đẽ như nó hiện trên những bức ảnh, tôi có thể chắc với bạn điều đó.
Nhưng dù nó có xấu xí, có vất vả, có mệt đến mức nào thì chắc chắn là nó
sẽ luôn nằm mãi trong lòng bạn, để lòng luôn thổn thức khi nhớ về, và
lại thấy tiếng gọi đầy thử thách của những chuyến đi vang vọng mãi trong
tim, để tiếp tục vác ba lô lên và đi.
ĐOÀN BẢO CHÂU
**Cố lên - rồi sẽ có ngày mình cũng được như thế, có cơ hôi khẳng định bản thân - vượt qua những chông gai...Cố lên tôi ơi, không được ủy mị
|
My photos
Tổng số lượt xem trang
Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013
Bài viết nhặt trên mực tím :) Hay và thực tế :)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét