Không thể tập trung được....đầu óc cứ loanh quanh lẩn quẩn giữa làm sao để sắp xếp hoạt động ngoại khóa và chuyện học cho êm xuôi.....Chiều nay thực sự buồn, khi nghe người ta rần rần làm bài tốt, mình thì lại nghe mông lung quá....Bao giờ mới được sống hết mình cho đam mê vậy? Bao giờ mới thoát được cái đống số má tính toán lằng nhằng phức tạp này để được tự do làm điều mình thích vậy? Sao mà lâu.........
Lại nghĩ về chuyện yêu một người và hiểu một người. Tình yêu đến thời điểm này vẫn là một vấn đề quá khó để định nghĩa và giải thích - tôi cho là vậy. Lúc rất gần lại rất xa, lúc mơ hồ lúc rõ rệt, cứ đến gần hiện rõ nét trong thoáng chốc rồi vụt vụt ào ào trôi về nơi nào đấy xa tít tắp....Tự dưng nhớ cơn mưa ngày đó, tự dưng nhớ chiếc vòng tay đeo vội, và nhớ những thứ dù là nhỏ nhặt đó mà vẫn in hằn một nét khó phai....Cứ mơ hồ như thế cho đến khi con người ta mệt nhoài.....
Nghĩ về một ai đó cứ luôn lặng thầm đi đằng sau mình, có không? hay chỉ do mình tưởng tượng....
Thôi thì cứ để gió cuốn trôi.....
Thiện nguyện thì vẫn đang chờ phía trước....
Vác balo lên và đi....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét