Đi tình nguyện ở mái ấm Hoa Mẫu Đơn, ẵm bồng các bé, ôm hôn nựng nịu mấy đứa nhỏ, dắt tay đùa giỡn với mấy đứa lớn....cười vui là thế nhưng trong lòng cứ như có gió thổi hoang hoải đến trống vắng lạnh lùng....nhất là khi nhìn bé Quỳnh - bị thiểu năng trí tuệ, nằm một chỗ- lâu lâu lại vẫn là những nụ cười ngây ngô, chơi cút hà với mình...lòng như xát muối...Nhìn Quỳnh, lại nhớ đến Quỳnh Hương...em gái bé bỏng của tôi. Chả hiểu sao e ra đi lâu như vậy rồi, mà mỗi lần nhắc về em vẫn nghe buồn, nghe khóe mắt cay lắm...Lúc trưa này, ngồi giỡn với mấy đứa bé, nhìn tụi nó bò bò, khóc la, nằm trườn trên sàn nhìn đời trong veo....tự dưng nước mắt cứ như ứa ra :( ráng kiềm lại lắm, mà k kiềm được...cứ chực khóc, rồi lại cố nặn ra cho mình một nụ cười tươi vui để nước mắt tự trôi ngược vào trong....
Nhiều người, thậm chí là mẹ, cũng không hiểu vì sao tôi lại xem từ thiện và hoạt động thiện nguyện như một sở thích, như một đam mê, và chính tôi cũng không lý giải được. Ban đầu đi thiện nguyện để bản thân trở nên năng động hơn, hòa nhập cộng đồng hơn, cảm thấy mình không bị cô lập. Sau nó dần trở thành một chất nghiện khó lý giải, và cũng không biết vì sao mình lại có thể hy sinh và toàn tâm cho nó nhiều đến vậy. Chắc vì cảm giác yêu thương và được yêu thương mà mình luôn tìm kiếm....
...............Yêu thương là khi nựng nịu tụi nhỏ, khi tụi nó khóc vì té u đầu thì mình ôm nó vào lòng, hun hun chỗ đau tấy đỏ đó, vuốt vuốt lưng nó. cưng tụi nó lắm, thấy ai đến cũng đòi bế, đòi được ngồi đùa giỡn chung. Dẫu có lúc cũng bực mình vì những phút nghịch ngợm, nhưng cảm giác yêu thương thì không mất đi....Chợt nhớ những lúc giỡn với tụi nhóc bên phòng sơ sinh nhỏ. khóc là khóc có hiệu ứng dây chuyền luôn, đứa này khóc - đứa kia nhìn cũng khóc theo. dỗ đến là phát đuối luôn. nhưng nhờ trò lấy hai ngón tay của mình ra thành hai cái chân giả bộ đi tới đi luôn vậy mà tụi nhóc 3.4 đứa lại bị dụ ngồi im re coi, rồi có a chàng hotboy còn quơ quơ tay làm theo nữa, trông đến là phát yêu :) Còn là lúc lặng mình, quẹt nước mắt trên má cho mấy nhóc nữa, khóc gì mà cứ khóc theo hệ thống dây chuyền thế này thì tình nguyện viên nào mà dỗ kịp huh mấy con :)
................Được yêu thương...nó không nhiều nhưng mỗi cử chỉ đều làm mình ấm lòng. Là lúc đi ra ẵm bé Huy đi khám, mấy nhóc ùa ra mở cửa phụ, đứa thì xách dép ra cho mình mang vì mình đang bận bế bé Huy. Lúc nấu ăn thì đứa nhào vô xào rau muống phụ, đứa thì loay hoay dọn tô phụ. Tụi nó, đứa lớn hôn đứa nhỏ, nắm tay nựng nịu như anh em một nhà. cũng có lúc ghen tị đánh nhau nhưng nhìn chung là hầu hết ở đây đều ngoan và phần nào biết nghe lời. Có bé Cún, bị khiếm thính, nói chuyện toàn phải ra dấu, thấy thương, lúc mình chụp hình xong rồi nói, bảo là con ăn hết đi rồi lấy máy ra cho con xem hình hén, Cún quơ muỗng cạch cạch ăn một loáng hết tô cơm đầy, mình thương quá bảo thôi con ăn từ từ đi, cô lây ra rồi mình vừa ăn vừa xem hén. nó gật gật, vừa nhồm nhoàm nhai, lúc thấy hình mắt sáng lên, tay chỉ chỉ vô màn hình rồi chỉ tay vào ngực ý bảo là nó trong hình đấy, lúc đấy thấy thương lắm. Lúc mình đi, nó không cho, nhảy phốc lên, ôm chầm lấy mình, tay quàng qua cổ không cho đi, cứ ôm cứng ngắc. Có những cái ôm thật chặt...khiến con người ta giật mình thảng thốt là vậy...bởi yêu thương chân thành đong đầy trong đó. Nghe như lúc ấy nước mắt chực trào ra....
Đi thiện nguyện cũng để lòng thanh thản hơn, cười vui để bớt nghĩ về nhiều chuyện khác, dạo này nhiều thứ làm mình rối bời bời,, nhưng thôi cố gắng dung hòa, cố gắng cười lên nào tôi ơi :) Cười lên rồi sẽ ổn :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét